Võ nghệ của Cơ Huyền Khác chưa chắc đã cao cường, nhưng người hắn mang đến lại rất đông. Người của Đông Xưởng thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng rút lui. Rốt cuộc, ý chỉ mà bọn họ nhận được là ám sát, nhưng những người trước mắt rõ ràng là tướng sĩ biên cảnh, nơi đây lại đông người phức tạp, nếu để tin tức Tân Đế vừa đăng cơ đã ra tay sát hại huynh trưởng của mình truyền ra ngoài thì thật không hay.
“Đại ca, người không sao chứ?” Một gã hán tử cao lớn thô kệch cưỡi ngựa đuổi tới bên cạnh Cơ Huyền Khác. Tuy trên người hắn mặc áo giáp màu hồng của binh lính biên cảnh, nhưng vừa mở miệng đã toát ra cái vẻ thổ phỉ.
“Không sao.” Cơ Huyền Khác xé vạt áo băng bó lại ngón tay bị đứt, dùng sức siết chặt miếng ngọc bội, rồi cẩn thận cất đi. Đây không phải lần đầu tiên hắn làm rơi miếng ngọc bội này. Nó luôn tuột khỏi hông hắn một cách khó hiểu, dù nút thắt đã được buộc rất cẩn thận. Tựa như ngầm báo rằng miếng ngọc bội này vốn không thuộc về hắn. Nhưng lần nào hắn cũng sẽ tìm lại bằng được.
Cơ Huyền Khác xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Cơ Nham hành lễ.
“Ngươi, ngươi là Cơ Thiệu? Mau mau đứng lên.” Cơ Nham có chút bất ngờ, đưa mắt đánh giá Cơ Huyền Khác từ trên xuống dưới.
“Không ngờ Điện hạ vẫn còn nhớ Cơ Thiệu.” Cơ Huyền Khác đứng dậy, cũng có chút ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi. Trạng Nguyên lang mười lăm tuổi, phong thái vô song. Phụ hoàng còn từng cho ta xem văn chương của ngươi.” Cơ Nham càng ngắm nhìn Cơ Huyền Khác lại càng kinh ngạc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play