Cố Kính Nguyên đi ra sân trước, đứng trong sân, hơi ngẩng đầu nhìn tuyết rơi. Lòng ông có chút khó chịu, khi thấy Lý Vân Hoàn lại không hiểu sao nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp Lý Vân Yên trong tuyết hai mươi năm trước.
Khi ấy đất trời trắng xóa, nàng trong bộ áo tím xuất hiện giữa núi tuyết đã trở thành hình ảnh ông không thể nào quên trong đời.
“Vân Yên, nếu nàng còn ở thì tốt biết mấy…”
Một bông tuyết bay lất phất vào mắt Cố Kính Nguyên, hơi lạnh buốt, lạnh đến mức mắt ông cũng đỏ lên.
Ông lắc lắc đầu, cố trấn tĩnh lại thì thấy Đào thị ôm một chiếc áo choàng, đứng đợi bên cửa vòm nhìn sang. Cố Kính Nguyên cau mày bước tới.
Đào thị vội tiến lên hai bước, nói: "Tuyết rơi rồi, ta thấy ngài mặc phong phanh nên mang áo choàng đến."
Bà đưa áo choàng cho Cố Kính Nguyên, ông nhận lấy rồi khoác tùy tiện lên người, đi về phía phòng ngủ. Đi được hai bước thì ông dừng lại, quay đầu nhìn Đào thị đang đi theo sau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play