“À, phải rồi...” Lâm Hương Ngưng cười ý nhị, hơi nghiêng đầu, tháo cây trâm ngọc trên búi tóc xuống. Nàng ta mân mê cây trâm, thật lòng khen ngợi: “Dùng cả một khối ngọc thượng đẳng như thế này để điêu khắc thành một cây trâm thật hiếm thấy, cũng thật quý giá. Đây là do ta tình cờ gặp được, vừa nhìn đã thích, phu quân liền mua tặng ta.”
Vẻ đắc ý và khoe khoang không hề che đậy.
Nàng ta lại nhíu mày, làm ra vẻ suy nghĩ nghi hoặc, nói: “Ta thấy nó có chút quen mắt, Kiến Li, ngươi có từng thấy qua chưa?”
Cố Kiến Li liếc nhìn cây trâm phù dung trắng muốt. Một đầu cây trâm khắc một đóa phù dung nhỏ, cùng màu với thân trâm. Trông vô cùng thanh nhã.
Cố Kiến Li vừa định mở miệng, Long Du Quân đã bước tới, “A” một tiếng, kinh ngạc nhìn cây trâm trong tay Lâm Hương Ngưng, nói: “Ta thấy có chút quen mắt, cho ta xem một chút được không?”
“Đương nhiên.” Lâm Hương Ngưng vui vẻ đồng ý.
Lâm Hương Ngưng dĩ nhiên biết Cố Kiến Li và Long Du Quân từng thân thiết, chỉ là bây giờ thân phận hai người một trên mây một dưới bùn, không còn thân mật như xưa. Bị người khuê mật một thời làm bẽ mặt, chẳng phải càng khoái trá hơn sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT