Cố Kính Nguyên chỉ thẳng vào mặt Cơ Vô Kính, thở hổn hển hồi lâu, máu nóng dồn lên khiến mặt mày tái mét, cuối cùng mới gằn ra được một câu: “Chắc thuốc độc ngươi uống chưa đủ mạnh đâu nhỉ, hay là uống thêm lọ nữa đi!”
Cơ Vô Kính nghiêng người, khuỷu tay chống lên thành xe lăn, một tay đỡ cằm, lười nhác đáp: “Tiểu tế mỗi ngày chịu đựng nỗi đau bệnh tật cũng là để chờ ngày được mặc áo tang cho nhạc phụ đại nhân. Sao dám qua đời trước khi ngài từ trần, để ngài phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật là đại bất hiếu.”
Cố Kính Nguyên cười gằn: “Thế ta có phải nên khen ngươi hiếu thuận không hả? Nhi tử ngoan.”
“Vâng, hiền phụ.”
Cố Kính Nguyên nhìn chằm chằm vào gương mặt cười như không cười của Cơ Vô Kính, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sao trên đời lại có kẻ không biết xấu hổ, mặt dày đến thế? Ông và Cơ Vô Kính quen biết từ nhiều năm trước, cũng từng vài lần đối đầu. Hai người ngươi tới ta đi, đều đã khiến đối phương nếm mùi thua thiệt. Cố Kính Nguyên vẫn còn nhớ mình đã từng cảm thán —— quân tử không đấu với tiểu nhân, kẻ như Cơ Chiêu này, tránh xa được là tốt nhất.
Vậy mà ông không thể ngờ được, kẻ mình tìm mọi cách tránh xa ngày nay lại trở thành tiểu tế, ngày nào cũng lởn vởn trước mặt chọc tức ông. Vì nữ nhi, ông còn không thể vung đao chém người. Thật muốn đuổi quách cái của nợ này đi, nhưng lại biết rằng nếu đuổi hắn đi, tiểu bảo bối của mình cũng sẽ đi theo. Cố Kính Nguyên nào nỡ xa nữ nhi?
Thật là uất ức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play