Cơ Vô Kính híp mắt, liếc Cố Kiến Li một cái rồi lười nhác thu lại ánh nhìn. Hắn chống khuỷu tay, từ từ ngồi dậy. Cố Kiến Li vội vàng đứng lên đỡ hắn, lấy hai chiếc gối kê sau lưng để hắn tựa cho thoải mái.
“Như vậy có dễ chịu hơn chút nào không? Có muốn kê thêm gối nữa không? Ta thấy chắc là vừa rồi. À, phải rồi. Giờ có muốn ăn sáng không? Ta vẫn hâm trong nồi. Nhưng để đã lâu, nếu ngươi thấy không còn tươi ngon, ta sẽ bảo Quý Hạ làm lại cho ngươi phần khác. Cháo nấm thịt bằm chắc không sao, nhưng món ăn kèm thì nên làm lại. Có đặc biệt muốn ăn món gì không? Khô cá nhỏ thì có, còn cá hầm để đến trưa, được không? Ta nên bảo Quý Hạ đi làm bây giờ, hay là để ngươi rửa mặt chải đầu trước đã? Ờ… còn nữa, ngươi không mang quần áo để thay sau khi tắm, ta có lấy một bộ của phụ thân đến cho ngươi mặc tạm. Là đồ mới may năm ngoái, phụ thân chưa mặc qua lần nào. Vóc dáng ngươi và phụ thân khác nhau nhiều, mặc vào có lẽ sẽ hơi rộng, ngươi mặc tạm nhé? Hay là… ta bảo Trường Sinh về phủ lấy đồ cho ngươi? Ta vốn đã dặn hắn, nhưng hắn nói không có lệnh của ngươi, hắn không dám rời đi, cứ canh giữ ở bên ngoài mãi…”
Giọng Cố Kiến Li nhẹ và chậm, không phải nói một lèo, giữa các câu đều có quãng nghỉ để Cơ Vô Kính có thời gian đáp lại. Thế nhưng Cơ Vô Kính chỉ lười biếng nhìn nàng, chẳng hé nửa lời.
Cố Kiến Li độc thoại một hồi, giọng cứ nhỏ dần, nàng len lén liếc Cơ Vô Kính một cái rồi vội thu mắt lại.
“Nói hết rồi sao?” Cơ Vô Kính nhếch mép, “Còn muốn nói gì nữa? Phụ thân ngươi đuổi ta đi à?”
“Không có, không có!” Cố Kiến Li vội vàng chối, “Ngươi muốn ở bao lâu cũng được!”
Đôi mắt hồ ly của Cơ Vô Kính ánh lên vẻ ngạc nhiên. Hóa ra không phải muốn hắn cút đi ngay lập tức?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play