Năm ấy, Vinh Nguyên Hựu mười hai tuổi.
Hắn theo người nhà rời Tương Tây để vào kinh thành bái kiến, cũng giống như mọi năm, sẽ ở lại phủ Võ Hiền Vương một thời gian ngắn.
Những người khác trong nhà đều ngồi trong xe ngựa, riêng Vinh Nguyên Hựu lại cưỡi ngựa, thong thả đi bên cạnh. Ở Tương Tây, hơn nửa năm là mùa xuân, mùa hạ cũng không ngắn, còn mùa thu thì thoáng qua đã hết, lại chẳng có mùa đông nên tuyết cũng hiếm khi rơi. Mỗi năm khi đến thành Vĩnh An, hắn nhìn những dãy nhà và rặng núi trập trùng phía xa được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng, hắn đều cảm thấy có một vẻ uy nghiêm, khí phách lạ thường. Hơi thở của tuyết dường như có thể giúp lòng người thư thái, dễ chịu.
Xe ngựa vừa đến thành Vĩnh An, gia nhân thân tín do phủ Võ Hiền Vương cử đến đã vội vàng ra đón. Lẽ ra Cố Kính Nguyên phải đích thân ra nghênh tiếp, nhưng không ngờ ngài lại đột ngột nhận thánh chỉ, sáng sớm đã phải ra khỏi thành, nên đành cho người đến đón thay.
Khi xe ngựa về tới phủ Võ Hiền Vương, Vinh Nguyên Hựu vừa xoay người xuống ngựa, vỗ nhẹ lên lưng nó, rồi sửa lại túi đồ treo bên yên. Đến khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, một bóng hồng rực rỡ lướt qua tầm mắt, đẹp đến kinh ngạc.
"Phụ thân đột nhiên nhận thánh chỉ, không thể từ chối, thật sự đã chậm trễ..." Cố Tại Li bước ra khỏi cửa phủ để giải thích lý do Cố Kính Nguyên vắng mặt.
Nàng còn nói gì nữa? Vinh Nguyên Hựu không nghe rõ lắm, chỉ cảm thấy dưới nền tuyết trắng xóa, nàng đẹp vô cùng, một vẻ đẹp tuyệt sắc mà nữ tử Tương Tây không hề có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play