Từ vách bên cạnh bỗng vang lên một tiếng "choang", tựa như có thứ gì đó vừa vỡ, ngay sau đó là tiếng khóc của Dục ca nhi.
Cơ Nham đậy nắp hộp gấm lại, vội vã bước sang phòng bên cạnh.
Tôn Dẫn Lan đang ôm Dục ca nhi, khẽ đưa nôi dỗ dành hắn.
"Có chuyện gì vậy?" Cơ Nham liếc nhìn chiếc chén vỡ trên sàn, cất tiếng hỏi.
"Ta cũng không biết tại sao lại bị rơi vỡ......" Tôn Dẫn Lan nhẹ nhàng vỗ về Dục ca nhi. Dục ca nhi là một đứa trẻ rất ngoan, nếu không phải do bị giật mình lúc đang ngủ thì ngày thường vốn không hay quấy khóc. Tôn Dẫn Lan dỗ một lúc, hắn liền ngoan ngoãn ngủ lại.
Cơ Nham ngồi xuống mép giường, hết sức cẩn thận sờ vào bàn tay nhỏ đang cuộn lại của Dục ca nhi. Hắn nhìn sắc mặt của Dục ca nhi, chỉ dám chạm nhẹ rồi vội rụt tay về vì sợ làm hắn thức giấc. Khi nhìn Dục ca nhi, ánh mắt Cơ Nham tràn đầy vẻ dịu dàng.
Tôn Dẫn Lan đặt Dục ca nhi trong lòng xuống cạnh giường, cẩn thận đắp lại tấm chăn nhỏ cho hắn. Nàng hạ giọng, hỏi dò: "Điện hạ, chuyện ngày mai, người đã sắp đặt ổn thỏa cả chưa?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play