"Nhưng mà..." Cố Kiến Li chau mày, vẫn còn thắc mắc, "Nếu hắn thật sự dùng thuốc giải của Phệ Tâm Tán để đổi lấy việc Lạc Độc Y bào chế thuốc cho ta, thì làm sao có thể xong trong một ngày được? Còn nếu hắn đã hẹn trước với Lạc Độc Y rồi, thì cớ gì phải diễn thêm một màn kịch trao đổi thuốc nữa?"
Cơ Vô Kính cảm thấy trong người vô cùng khô nóng khó chịu. Hắn mất kiên nhẫn nhìn Cố Kiến Li, chăm chú nhìn gương mặt nàng vẫn còn phảng phất nét quyến rũ, rồi nhếch mép một cách kỳ quái, giọng điệu đầy chế giễu: "Cố Kiến Li, nàng trông đến nông nỗi này rồi mà đầu óc vẫn còn minh mẫn thế sao?"
Cố Kiến Li vội kéo tấm chăn bên cạnh che lên người, trông vô cùng đáng thương mà nhìn Cơ Vô Kính. Thấy vẻ bực bội và thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên mặt hắn, trong lòng nàng hụt hẫng, đôi mắt cũng ngấn lên một tầng hơi nước.
Cơ Vô Kính cạn lời, tức giận hỏi: “Chẳng phải nàng nói tin ta sao?”
“Tin.” Cố Kiến Li gật đầu, ấm ức nói nhỏ, “Chỉ là không hiểu...”
“Ta nói với nàng là dùng thuốc giải để đổi lấy thuốc cho nàng, chứ ta nói thuốc đó do lão bào chế ra khi nào? Lão độc vật Lạc Hướng Kính đó căn bản sẽ không nghiên cứu thứ thuốc trị sẹo rỗ nào cả. Hắc Tuyết Sương vốn có sẵn trong tay lão mà thôi.” Cơ Vô Kính càng nói càng mất kiên nhẫn, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn. Trong người hắn như có một ngọn lửa bị dồn nén, dường như chỉ có giết người mới giải tỏa được.
Cố Kiến Li dùng cánh tay chống nửa người trên dậy, nàng tiến đến trước mặt Cơ Vô Kính, đưa tay cởi đai lưng của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play