Lạc Độc Y đã qua tuổi thất thập, người khô gầy. Thân là người dị tộc, con ngươi của lão có màu xanh biếc, lại vì quanh năm bầu bạn với độc vật nên làn da vàng sáp ánh lên màu đen bất thường. Lão tóc tai bù xù, nửa trắng nửa đen, khi cười lên phát ra tiếng “khặc khặc” khô khốc kỳ quái, như thể có thứ gì đó mắc trong cổ họng.
Khi lão nhìn người khác, con ngươi màu xanh biếc như có một lớp khói mờ che đi sự sắc bén bên trong.
Đối với Lạc Độc Y, Cố Kiến Li đã sớm ngưỡng mộ đại danh, biết lão dùng độc kỳ diệu, cũng nghe nói toàn thân lão đều là độc vật, nếu chọc giận lão, sẽ bị hạ độc mất mạng lúc nào không hay. Cố Kiến Li còn nghe nói Lạc Độc Y chỉ nghiên cứu độc dược chứ không nghiên cứu thuốc giải, bình sinh cũng không cứu người. Thậm chí cả đệ tử của lão khi nghiên cứu độc gặp nạn, lão cũng chỉ cười khan khoanh tay đứng nhìn.
Tìm được Lạc Độc Y, Cố Kiến Li vừa mừng rỡ lại vừa căng thẳng, lo lắng rằng dù tìm được lão cũng không lấy được thuốc giải. Đừng nói là Cố Kiến Li, ngay cả Kỷ Kính Ý và La Mộ Ca cũng cau mày như gặp phải kẻ địch mạnh.
Thế nhưng, Cố Kiến Li không bao giờ ngờ được rằng Cơ Vô Kính và Lạc Độc Y lại quen biết nhau.
Cơ Vô Kính đương nhiên quen biết Lạc Độc Y, nếu không hắn cũng không dễ dàng chế ra Phệ Tâm Tán như vậy.
Ánh mắt Lạc Độc Y đảo qua mấy người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Cơ Vô Kính, lão cười khan “khặc khặc”, tiếng cười làm người ta sởn gai ốc, lão khàn giọng nói: “Tiểu tử Cơ Chiêu sao lại xấu đi nhiều như vậy, khặc khặc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT