Cơ Vô Kính chống người ngồi dậy, trước tiên xuống giường thắp đèn dầu, rồi mới đi đến mép giường. Hắn cúi người, lật một góc chăn trên người Cố Kiến Li, để lộ ra nửa thân trên của nàng chỉ mặc một chiếc yếm màu trà mỏng manh. Bởi vì các nốt mụn nước trên người Cố Kiến Li cứ mỗi hai canh giờ lại phải bôi thuốc một lần, mỗi lần mặc hay cởi quần áo đều sẽ cọ vào mụn nước, càng làm nàng thêm khó chịu, nên Cơ Vô Kính không cho nàng mặc áo ngủ, chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ cùng quần lót ngắn.
Thân thể ngọc ngà tuyết trắng của Cố Kiến Li ngày xưa, giờ đây chi chít mụn nước, vết thương chồng chất. Không những không còn chút mỹ cảm nào, mà thậm chí còn có phần đáng sợ.
Cơ Vô Kính cẩn thận xem xét cánh tay của Cố Kiến Li.
“Trên tay không có, chỗ nào? Chân hay là lưng?” Cơ Vô Kính vừa nói, vừa kéo chăn trên người Cố Kiến Li ra thêm một chút, để lộ đôi chân nàng.
“Không phải…” Cố Kiến Li lí nhí, đưa tay lên nắm lấy cổ tay áo của Cơ Vô Kính, từ từ nắm chặt ống tay áo màu tuyết trắng của hắn vào lòng bàn tay.
Cơ Vô Kính ngạc nhiên ngước mắt nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, trông như sắp khóc.
“Lại đau đến khóc sao? Còn có chút tiền đồ nào không? Tinh Lậu còn không đau đến mức khóc nhè.” Cơ Vô Kính chê cười nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play