Trên người Trần Linh có ít nhất bảy tám vết dao, trên vai thậm chí còn có một lỗ đạn. Gương mặt hắn bê bết máu và hiện rõ vẻ mệt mỏi, mồ hôi hột lăn dài trên má, từng giọt nhỏ xuống mảnh đất hoang cằn cỗi.
Văn Sĩ Lâm sững sờ, anh ngơ ngác nhìn cánh tay trái bị vặn vẹo một cách mất tự nhiên của hắn, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Tay của anh…”
“Mảnh kim loại đó không mở được còng, nhưng mở được tay tôi.” Trần Linh cười nhợt nhạt. “Cũng may là… tôi sẽ đi tìm bác sĩ Sở, chút vết thương này đối với anh ấy chẳng là gì cả.”
Ánh mắt Văn Sĩ Lâm nhìn Trần Linh tràn đầy phức tạp. Lúc trước anh cũng từng cầm được mảnh kim loại đó nhưng lại không hề nghĩ đến việc đập gãy tay mình để thoát ra, hay nói đúng hơn là anh không dám nghĩ đến… Còn Trần Linh khi có được mảnh kim loại lại làm được như vậy.
Nếu làm thế có thể sống sót, Văn Sĩ Lâm cũng sẽ không do dự mà dùng mảnh kim loại đập gãy tay mình, nhưng lúc đó anh thật sự không nghĩ được nhiều đến thế. Chính sự quyết đoán, hay nói đúng hơn là trí tuệ và sự lý trí đến tột cùng của Trần Linh đã cứu cả hai người họ từ cõi chết trở về.
“Chúng ta đã thoát ra như thế nào vậy?” Văn Sĩ Lâm không nhịn được hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT