Cô Uyên cảm nhận được khí thế điên cuồng đang trào dâng kia, sắc mặt hơi lay động.
Từ khi nghe thấy tiếng kêu từ ngoài tường thành vọng đến, Hàn Mông như thể biến thành một người khác. Anh phát ra sự giận dữ và ý chí quật cường chưa từng có. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy những tia máu đỏ trong mắt Hàn Mông, lòng Cô Uyên khẽ run lên.
“Cần gì phải thế… Hàn Mông.” Cô Uyên lên tiếng, giọng có chút bất lực, “Chắc anh cũng nghe được thông tin từ tổng bộ rồi, đoàn tàu kia không thể vào Cực Quang Thành.”
“Vừa rồi là chuyện khác! Bây giờ trên đoàn tàu đó, có những người sống sót từ Khu ba!”
Cô Uyên còn muốn nói gì đó, Hàn Mông gầm lên:
“Cực Quang Thành bỏ mặc bảy đại khu, có thể nói là vì số người quá đông, muốn cứu cũng chẳng đủ sức… Nhưng đoàn tàu đó có bao nhiêu người? Mấy chục là cùng! Bọn họ vất vả lắm mới thoát khỏi khu ba, họ là những mầm sống cuối cùng của khu đó! Bây giờ họ liều chết đến trước thành, lẽ nào các người lại nhắm mắt làm ngơ?
Cực Quang Thành, chẳng lẽ không cứu nổi mấy chục người này hay sao!!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT