Từ tám năm trước, một đoàn hát nhỏ xập xệ đi vào khu Ba, dựng một sân khấu tạm bợ ngoài đồng diễn vài trích đoạn, Trần Yến năm ấy bảy tuổi đã mê mẩn thứ này.

Ở thế giới này, văn hóa hí kịch không thịnh hành, năm đó gánh hát khổ sở lắm mới dựng được sân khấu trong hai ngày, lại chỉ có năm người đến xem… Trần Linh và Trần Yến đang chơi ngoài đồng bị lôi kéo tới, một người bị túm vào làm người xem kiêm khuân vác bất đắc dĩ, một người chạy tới xin cơm từ đoàn hát…

Còn một người, là thật sự thích văn hóa hí kịch, một giáo viên nổi tiếng từ khu Hai tìm đến.

Trong năm người, chỉ có Trần Yến và vị giáo viên kia là chăm chú nghe hết vở, Trần Linh nghe được nửa chừng thì ngủ gật, người khuân vác vừa mở màn đã vội vàng rời đi, còn người xin cơm, lúc giải lao giữa giờ đã xông lên sân khấu xin cơm, sau đó bị một võ sinh đá cho một phát, lầm bầm lầu bầu bỏ đi.

Nhưng Trần Linh thấy được, ánh mắt của em trai khi nhìn lên sân khấu, tràn ngập ánh sáng.

Từ ngày đó trở đi, Trần Yến bắt đầu tự học hí kịch, không biết moi đâu ra hai quyển sách, mỗi ngày dậy sớm ê a luyện thanh trong phòng, chép tên các vở kịch, thậm chí còn tự học may vá, khâu diễn phục.

Chiếc áo Trần Linh đang mặc, chính là do Trần Yến tự tay may, ở góc áo có một đóa hoa lam rất nhỏ do cậu khâu vụng về.

“Này, trả cho em này.”

Trần Linh giặt xong áo diễn, tiện tay đưa cho Trần Yến, hắn nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước, vết thương và vết máu cơ bản đều đã biến mất.

Hai người cẩn thận đi men theo con đường nhỏ, tới gần khu phố Hàn Sương, nhìn về phía ngôi nhà.

Chỉ thấy căn nhà tồi tàn đã bị phong tỏa bằng dây cảnh giới, vài Chấp Pháp Quan mặc chế phục đen đỏ đi lại bên trong.

Ở trước cửa, hai cái cáng đặt hai xác chết đắp vải trắng.

“Tình hình thế nào?”

“Không cứu được.” Một Chấp Pháp Quan tiếc nuối nhìn tấm vải trắng, “Hai người này là do anh Mông ra lệnh tới theo dõi cặp vợ chồng kia, chắc là phát hiện có biến trong nhà nên xông vào, hy sinh khi chiến đấu với Tai Ách.”

“Vậy cặp vợ chồng kia đâu? Cũng chết rồi sao?”

“……Không có.”

Chấp Pháp Quan nhìn về phía cửa, lúc này một nam một nữ đang được các Chấp Pháp Quan khác đỡ ra khỏi nhà, mắt trợn trừng, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngừng, như mất hồn.

“Bọn họ sống sót.”

“Không phải bọn họ bị Tai Ách tấn công trước sao? Vì sao bọn họ sống sót?”

“Chúng tôi đoán, tuy bọn họ bị tấn công trước, nhưng lại không phản kháng, hai vị Chấp Pháp Quan rút súng bắn kích động Tai Ách, nên mới bị đánh chết……”

“Ý anh là, con Tai Ách kia lúc đó đang đùa bỡn bọn họ?”

“Là ý đó.”

“Còn manh mối nào khác không?”

“Hầu như không có…… Năng lực của con Tai Ách kia rất kỳ quái, xé nát gần hết cả căn nhà, căn bản không để lại thông tin giá trị nào, chúng ta thậm chí không thể đoán nó xông vào từ hướng nào.”

“Phố Hàn Sương lớn như vậy, mà nó lại vừa đúng xông vào nhà này, là trùng hợp sao?”

“Khó nói lắm, phố Hàn Sương vốn dĩ đã nằm ở ngoài cùng của khu ba, phía sau phố là ngọn núi sau, rồi đến bãi tha ma nơi Hôi giới giao nhau lúc đó, rồi đến khu hai…… Nếu con Tai Ách kia bò ra từ Hôi giới, rồi đến khu Hai giết một trận, sau đó trốn vào sau núi, rồi ngược lại xông tới khu phố Hàn Sương này, cũng hợp lý.”

“Địa điểm xảy ra án mạng ở khu Hai, cũng gần sau núi?”

“Đúng vậy, mấy địa điểm này cách nhau không xa, hơn nữa đều nằm trên một đường thẳng.” Chấp Pháp Quan khẽ gật đầu.

Hai người còn đang nói chuyện, thì một tiếng gào thét chói tai truyền đến từ đằng xa.

“Tai Ách!! Tai Ách!!!”

Chỉ thấy Lý Tú Xuân đột nhiên tránh khỏi Chấp Pháp Quan bên cạnh, như gặp phải thứ gì đó cực kỳ khủng bố, vừa trừng mắt bọn họ, vừa lăn lộn bò lùi về phía sau, “Chúng mày đừng hòng hại tao!! Đừng hòng hại tao!!!”

Khi bà ta liên tục lùi về phía sau, đột nhiên đụng phải những người đang đỡ Trần Đàn, va chạm này trực tiếp khiến con ngươi Trần Đàn co rút lại,

Ông ta lập tức co rúm lại, hai tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm những từ ngữ vô nghĩa, trong mắt cũng tràn đầy sợ hãi.

Các Chấp Pháp Quan liếc nhìn nhau, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ… Họ không quá kinh ngạc trước chuyện này, mà thuần thục dùng dây thừng trói họ lại, nhét vải trắng vào miệng để tránh gây ồn ào, rồi nhanh chóng áp giải về tổng bộ khu Ba.

Thấy cảnh này, Trần Linh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ Lâm đã nói, trong số những người sống sót sau khi gặp phải giao hội Hôi giới hoặc bị Tai Ách tấn công, sẽ có tám phần người xuất hiện tình trạng tinh thần bất ổn, và phần lớn không thể chữa khỏi suốt đời. Xem ra, triệu chứng này cũng đã xuất hiện trên người Lý Tú Xuân và Trần Đàn.

Đối với Trần Linh, đây là một may mắn, bởi vì những người tận mắt thấy hắn biến thành Tai Ách chỉ có bốn người, hai vị Chấp Pháp Quan đã bị “người xem” đánh chết, một khi Lý Tú Xuân và Trần Đàn đem mọi chuyện kể ra, thì hắn lập tức sẽ bị truy nã.

Cũng may hiện giờ Lý Tú Xuân và Trần Đàn đều đã phát điên, thân phận của hắn sẽ không bị bại lộ, hắn vẫn có thể dùng thân phận Trần Linh, quang minh chính đại đi lại trên phố.

Đương nhiên, đó là trong trường hợp Chấp Pháp Quan không điều tra ra hắn.

“Vẫn là không an toàn…… Tốt nhất là nghĩ ra cách gì đó, có thể hoàn toàn ngăn họ điều tra……” Trần Linh không thích mạo hiểm, càng không thích để vận mệnh của mình bị nắm trong tay người khác, não bộ hắn nhanh chóng vận chuyển, cố gắng tìm ra phương pháp ổn thỏa nhất.

Đúng lúc này, một bóng hình lao ra từ bên cạnh hắn!

“Ba! Mẹ!”

Trần Yến kinh hô một tiếng, chạy như điên về phía hai người đang bị áp giải, vẻ mặt tiều tụy tràn đầy lo lắng.

Trần Yến không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, hiện giờ nhìn thấy cha mẹ bị áp giải ra khỏi đống đổ nát, khác gì trời sập.

Ánh mắt Trần Linh hơi ngưng lại, theo bản năng muốn giữ Trần Yến lại, nhưng do dự một lát, vẫn cất bước nhanh chóng theo sát Trần Yến, đồng thời gọi cha mẹ.

Nghe thấy tiếng gọi của họ, các Chấp Pháp Quan đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy hai thiếu niên đang vội vàng chạy tới, rồi cúi đầu lật xem tư liệu.

“Cặp vợ chồng này có hai đứa con, một đứa 18 tuổi, một đứa 15 tuổi.”

“Vừa rồi không tìm thấy xác trong nhà, tôi đang chuẩn bị phái người đi tìm, không ngờ tự mình xuất hiện……”

“Haizz, tội nghiệp bọn trẻ.”

“……”

Vài vị Chấp Pháp Giả khe khẽ bàn tán.

Trần Yến chạy tới trước mặt Lý Tú Xuân, đang định nói gì đó, thì con ngươi Lý Tú Xuân kịch liệt co rút lại, bà ta không biết làm thế nào phun ra được miếng vải nhét trong miệng, trừng mắt phía trước gào to:

“Tai Ách!! Mày cũng là Tai Ách!! Mày cũng muốn giết tao?!”

Trần Yến lập tức ngây người tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play