Soạt ——
Một bóng người mặc áo diễn, từ trong con quái vật giấy đỏ chui ra nửa thân trên, lộn ngược giữa không trung.
Nhận thấy Trần Linh sắp trở về, con quái vật giấy đỏ điên cuồng giãy giụa, thân thể nó bắt đầu trở nên trong suốt, như tờ giấy bị ướt sũng nước mưa, càng ngày càng mỏng.
Trần Linh bị nó treo lơ lửng, dính chặt mà bay lượn không ngừng lắc lư, đầu óc choáng váng.
Cái lỗ hổng bị xé mở trên mặt giấy không ngừng mấp máy, dường như muốn nuốt Trần Linh trở lại, còn Trần Linh thì gắt gao chống nửa thân trên, cố nén chóng mặt và ra sức giằng co!
Đúng lúc này, một thiếu niên ướt sũng chạy vụt qua mặt đất chi chít vết nứt trước mắt, lập tức chạy tới phía này!
"Anh!!"
Một bàn tay nắm lấy cánh tay Trần Linh, dùng sức kéo xuống!
Trần Linh cảm nhận được một lực lượng thêm vào, nửa thân dưới trực tiếp thoát ly trang giấy, cả người xuyên qua khoảng cách giữa nhà hát và hiện thực, mạnh mẽ ngã xuống đất!
Ngay khoảnh khắc Trần Linh thoát ly, con quái vật trang giấy trên không trung hoàn toàn tan biến, phảng phất chưa từng xuất hiện.
Trần Linh khoác áo diễn đỏ thẫm, ngửa mặt nằm trên mặt đất lầy lội, thở dốc nặng nề.
Mây vũ trên không u ám áp lực, những bọt nước nhỏ theo ngọn tóc hắn chảy xuống.
Trong cơn trời đất quay cuồng, Trần Linh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, lo lắng lay động thân thể hắn.
"Anh! Anh!! Anh không sao chứ?"
Cảm giác choáng váng dần biến mất, Trần Linh nhìn kỹ lại, hơi sửng sốt.
"A Yến? Sao em lại ở đây?"
Thiếu niên trước mắt không phải ai khác, chính là em trai hắn, Trần Yến.
Trong ký ức của nguyên chủ, Trần Linh cả đời này tự hào nhất có hai việc.
Thứ nhất, chính là bằng nỗ lực của mình thi đậu Chấp Pháp Giả; thứ hai, chính là có một người em trai như Trần Yến.
Không phải nói Trần Yến thông minh hay có thiên phú đến đâu, hoàn toàn ngược lại, Trần Yến không thông minh, thành tích trong lớp chỉ đếm ngược, nói chuyện với người khác cũng lắp bắp, thuộc loại dễ bị bắt nạt nhất trong trường học.
Nhưng từ khi Trần Yến còn mặc quần hở đũng, mỗi ngày chỉ đi theo hắn chạy, hắn làm gì Trần Yến làm theo, dù khi còn nhỏ hắn nghịch ngợm chôn Trần Yến xuống cát suýt chết ngạt, sau khi cứu lại Trần Yến phản ứng đầu tiên không phải khóc, mà là cười ngây ngô với hắn.
Từ đó về sau, hắn đi đâu đều mang theo Trần Yến, và dù hắn làm gì, Trần Yến đều vô điều kiện tin tưởng hắn.
Trần Linh là người bình thường, nhưng hắn từ trong mắt Trần Yến, thấy được một con người khác... Một con người mà hắn khao khát trở thành.
"Em, em..." Thiếu niên ướt đẫm người có chút nói năng lộn xộn.
"Em phẫu thuật xong tỉnh lại, liền luôn ở bệnh viện chờ mọi người đến đón em... Sau đó, sau đó em nghe được bên ngoài nói có tai ách cấp 'Diệt Thế' xâm lấn, em liền rất lo lắng cho mọi người.
Em thừa dịp những người ở bệnh viện không chú ý, trộm chạy tới, đang chuẩn bị về nhà tìm mọi người, sau đó liền nhìn thấy anh bị treo trên người một con quái vật..."
"Khu Hai và khu Ba không phải bị phong tỏa sao? Sao em lại đến được đây?"
“ Chấp Pháp Giả hình như không đủ người, chỉ phong tỏa bên ngoài khu Hai và khu Ba, nhưng giữa hai khu không có nhiều người canh giữ, em trộm chạy qua."
Trần Linh lắc lắc đầu, cuối cùng cũng miễn cưỡng ngồi dậy được, hắn nhìn khuôn mặt lo lắng kia, tâm tình phức tạp vô cùng.
Lý Tú Xuân và Trần Đàn, thiết kế mưu sát chính mình, chính là vì đem trái tim của mình cho Trần Yến... Cứu mạng cậu.
Xét về một ý nghĩa nào đó, là Trần Yến hại chết Trần Linh.
Nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra Trần Yến cũng không biết tất cả chuyện này, cậu chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, cậu chỉ biết cha mẹ nói có biện pháp có thể chữa khỏi cho mình, rồi ngoan ngoãn nằm lên bàn mổ...
Dù có được chữa khỏi, cậu cũng sẽ không biết, trái tim đang đập trong ngực mình đến từ anh trai.
Nghĩ vậy, trong mắt Trần Linh nhìn cậu ngược lại hiện lên một chút bi ai.
"Anh... Anh giết người?"
Ánh mắt Trần Yến nhìn về phía Hàn Mông toàn thân là máu, khuôn mặt non nớt tái nhợt như tờ giấy.
"Anh không giết hắn." Trần Linh theo bản năng trả lời, "Không phải anh, mà là..."
Nhưng lời còn chưa dứt, hắn liền ngây người.
Hắn không biết nên giải thích mọi chuyện này với Trần Yến như thế nào.
Trần Yến tận mắt chứng kiến cảnh mình từ trong cơ thể con quái vật giấy đỏ chui ra, hơn nữa trên cổ mình còn có một vết thương dữ tợn, cả người đầy máu, nhìn thế nào cũng không giống một người bình thường... Nói với cậu thật ra có một đám "người xem" trong đầu mình? Thật ra mình vừa bị đoạt xá?
Đầu óc Trần Linh rất loạn, hắn kế thừa ký ức của nguyên chủ, cũng kế thừa tình cảm của nguyên chủ đối với em trai, trong sâu thẳm nội tâm, thậm chí có chút sợ hãi... Hắn sợ Trần Yến cũng cảm thấy mình là quái vật, giống như cha mẹ.
Còn Trần Yến chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trong tròng mắt màu hạt dẻ không có chút sợ hãi.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đi đến bên Hàn Mông, dùng hết sức lực cõng hắn lên, sau đó lung lay, hướng về phía sâu trong hoang dã mà đi.
"Em muốn làm gì?" Trần Linh ngây người.
Thân hình đơn bạc của thiếu niên, khiêng người cơ hồ nặng gấp đôi mình, mỗi bước đều để lại dấu vết sâu sắc trên vùng hoang dã ướt át.
Dù vậy, cậu vẫn cắn răng, lảo đảo bước tiếp.
"Anh, anh ta là Chấp Pháp Quan."
"Anh biết."
"Giết Chấp Pháp Quan, là trọng tội. Một khi bị bọn họ phát hiện, mặc kệ có phải anh giết hay không... Bọn họ đều sẽ đến giết anh."
"...Anh biết, anh..."
"Anh." Trần Yến nhẹ giọng nói.
"Em đi giúp anh chôn hắn."
Nhìn ánh mắt kiên định và nghiêm túc kia của Trần Yến, lòng Trần Linh khẽ run lên.
Hắn sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói hết nửa câu còn lại:
"Không phải... A Yến, ý anh là... Hắn còn chưa chết mà!"
Trần Yến:?
Mờ mịt Trần Yến quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy mí mắt Hàn Mông sau lưng rung động, phát ra tiếng r*n rỉ rất nhỏ, tựa hồ thực mau liền phải tỉnh lại.
Cậu kinh hô một tiếng, mất trọng tâm ngã sang một bên, kéo theo Hàn Mông hôn mê sau lưng ầm một tiếng lăn xuống đất.
Mơ mơ màng màng, hai mắt Hàn Mông dần dần mở ra một khe hở...
Một bóng người màu đỏ đột nhiên vọt tới bên cạnh hắn, cao cao vung lên nắm tay, nện vào gáy hắn!
Bịch ——!
Vừa muốn thức tỉnh, Hàn Mông chỉ cảm thấy gáy tê rần, lại lần nữa hai mắt trợn ngược ngất đi.
Trần Linh lắc lắc bàn tay đau nhức, thở phào một hơi.
Thiếu chút nữa khiến gia hỏa này phản sát!
Vừa rồi Trần Linh thông qua đại mạc sân khấu, thấy được toàn bộ quá trình giao thủ giữa Hàn Mông và con quái vật giấy đỏ, hắn tuy rằng không biết cái loại năng lực đặc thù mà người đàn ông kia dùng là gì, nhưng không có con quái vật giấy đỏ, mình chắc chắn không phải đối thủ.
"Đi mau."
Đánh ngất Hàn Mông, Trần Linh nhìn mưa càng lúc càng lớn, lập tức lôi kéo Trần Yến rời khỏi nơi này.
Trong khu ba không chỉ có một mình Hàn Mông là Chấp Pháp Quan, Hàn Mông xuất hiện ở đây có lẽ chỉ vì hắn tốc độ nhanh nhất... Kéo dài nữa, đến khi các Chấp Pháp Quan khác tới, bọn họ sẽ không thể trốn thoát nữa.
Hàn Mông thẳng tắp nằm trong hố bất tỉnh nhân sự, bóng dáng hai thiếu niên dần đi xa.
Mưa to cọ rửa vùng hoang dã bị tàn phá, nước lầy lội chảy xiết, xóa sạch mọi dấu chân, vài phút sau, một đám người mặc chế phục đen đỏ vội vàng chạy đến...