Tiểu Kiều cũng buồn bực vô cùng, hận không thể lập tức dọn ra khỏi nhà họ Phương: “Mẹ, tối hôm qua mẹ lại không thấy chú Vương hả?”
Phương Tiểu Quyên đen mặt giống như rãnh thoát nước: “Thứ đàn ông đê tiện đó, ăn sạch chùi sạch rồi liền muốn trở mặt, cứ cho gã mơ mộng hão huyền đi!”
Từ ngày đó sau khi bà ta bị lợn rừng tiểu lên mặt, bà ta cũng chưa từng gặp Vương Hâm Sinh.
Bà ta dựa theo phương thức liên hệ lúc trước buộc một mảnh vải ở trên cây, chỉ cần gã ở trong thôn thì có thể nhìn thấy, nhưng mấy lần ở nhà tranh đợi đến bình minh, đợi đến khi toàn thân gần như đều bị đông cứng, cũng không nhìn thấy bóng dáng gã xuất hiện!
Chó đàn ông!
Nghĩ muốn vứt bỏ bà ta, nằm mơ đi!
Tiểu Kiều cau mày lại: “Mẹ, mẹ có thể có cách gì?”
Cô ta đoán Vương Hâm Sinh ghê tởm chuyện mẹ cô ta bị lợn rừng tiểu ở trên mặt, đối với việc này, cô ta cũng cực kỳ cạn lời!
Mẹ cô ta đang êm đẹp sao lại đi trêu chọc nhỏ ôn thần Đại Kiều chứ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play