Ánh chiều tà đầu hạ chiếu vào trên người, trên mặt Hoắc Trì, khiến ngũ quan tuấn tú của cậu nhuộm vài phần nhan sắc, làm cả người cậu nhìn qua dịu dàng hơn không ít.
Từ khi cậu hiểu chuyện, chưa từng có người nào nói với cậu như vậy.
Bọn họ bị dán lên nhãn thân phận phần tử xấu, người khác khinh bỉ bọn họ, chán ghét bọn họ, đồng thời lại sợ hãi bọn họ, ngoại trừ cùng là phần tử xấu, người giai cấp khác chưa bao giờ nguyện ý nói nhiều thêm một câu với bọn họ.
Giống như bọn họ là ôn dịch, một khi tiếp xúc bọn họ, sẽ nháy mắt bị bọn họ nhuộm thành phần tử xấu!
Cô là người đầu tiên nói với cậu cậu không phải phần tử xấu.
Năm nay Hoắc Trì chín tuổi, coi như là một thiếu niên nho nhỏ, nhưng bởi vì thành phần dinh dưỡng theo không kịp, cậu nhìn qua tựa như bảy tám tuổi.
Lúc này cậu đứng thẳng đón lấy ánh chiều tà, lưng vô cùng thẳng tắp, đôi mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt, thanh âm có hơi khàn khàn nói: “Trứng gà và màn thầu xem như anh mượn em, sau này anh nhất định sẽ trả lại em!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play