Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Vừa nghe thấy câu đó, mắt Trần Cầm sáng rực, tham lam và không cam lòng hiện rõ trên gương mặt.
Anh cả đúng là phí tiền, một cái bình hoa mà mua đắt như vậy, lại còn đem tặng cho một người ngoài.
Bà ta vốn quen thói lấy đồ nhà người khác một cách hiển nhiên, lập tức nói: “Vậy lấy cái đó đi, mấy thứ khác tôi không cần. Chị dâu, mau lấy bình hoa đó cho tôi, một cái bình hoa mà cũng mua đắt thế, anh cả cũng thật là hào phóng.”
Thi Vãn lắc đầu, khẽ nói: “Không được… Cái đó không thể…”
Tiếc rằng bà còn chưa nói hết câu, Trần Cầm đã nhanh miệng hơn.
Vừa thấy Thi Vãn từ chối, ngay cả Diệp Tinh cũng bắt đầu tin lời Lê Ôn Thư nói là thật. Bởi vì từ trước đến nay, mẹ cô ta lấy gì, Thi Vãn chưa bao giờ phản đối.
Trần Cầm lập tức nhanh chân bước lên lầu, lớn giọng nói: “Trong nhà này đến lượt chị quyết định sao? Tôi là em gái của anh cả, lại không bằng một người ngoài như chị à? Tôi cứ nói chuyện này với anh ấy, chắc chắn anh ấy cũng sẽ vui vẻ cho tôi thôi.”
Diệp Tinh cũng chen vào, chắn trước mặt Thi Vãn.
“Bác gái à, sau này bác cả có thể mua cho bác gái cái khác mà, có cần phải giữ khư khư thế không? Hay là bác gái không xem chúng cháu là người nhà, ngay cả một món đồ mấy vạn cũng không nỡ cho?”
Thi Vãn vốn tính tình hiền lành, không quen tranh cãi với người khác. Gặp tình huống này, bà lúng túng đến nỗi không biết nên nói gì, chỉ có thể bất lực nhìn sang cầu cứu con gái.
Lê Ôn Thư kéo mẹ lại, dịu dàng trấn an: “Không sao đâu mẹ.”
...
Hai mẹ con Trần Cầm hớn hở ôm món đồ đi thẳng.
Dù không biết chính xác giá trị của chiếc bình hoa này, nhưng thấy nó được bọc kỹ trong vòng bảo vệ, nhìn qua đã thấy không tầm thường, chỉ liếc một cái là biết đó là đồ quý.
Thi Vãn đứng ngẩn ra một lúc lâu sau khi họ đi rồi, cuối cùng mới bình tĩnh lại, cẩn thận sắp xếp câu từ rồi nhẹ nhàng gõ vào tay con gái, trách yêu: “Hay rồi đấy, xem bố con về sẽ giải thích thế nào đây.”
Đó là món đồ trị giá mấy chục vạn, nếu không phải vì một thương vụ quan trọng, Lê Huy sao có thể chịu bỏ ra từng ấy tiền mua một cái bình hoa chứ.
Lê Ôn Thư cười cười, tựa vào mẹ, hít một hơi mùi hương quen thuộc từ người bà, đôi mắt cô lặng lẽ đỏ hoe.
“Mẹ ơi, con muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn… Thế buổi tối còn muốn ăn gì nữa? Mẹ đi nấu.”
“Cái gì cũng muốn ăn.”
Mẹ không biết đâu, con đã khao khát điều này bao nhiêu năm rồi. Sau khi mẹ mất, dù ăn gì cũng chẳng còn thấy ngon nữa.
...
Lê Ôn Thư kê ghế ngồi trong bếp, giúp mẹ nhặt rau.
Mẹ vừa nấu ăn vừa lẩm bẩm kể chuyện về bố cô.
Cô chỉ nghe tai này, lọt tai kia.
Kiếp trước, mẹ cô bị Lê Huy cùng nhân tình, người từng là mối tình đầu của ông ta, bức đến đường cùng, cuối cùng nhảy lầu tự sát.
Khi Thi Vãn lấy Lê Huy, ông ta vẫn chưa có gì trong tay. Bà đã cùng ông ta vượt qua những năm tháng gian khó nhất, thậm chí khi ông ta mới lập nghiệp, chưa có bất kỳ nguồn thu nhập nào, chính bà là người bươn chải làm lụng khắp nơi, gánh vác toàn bộ chi phí trong nhà.
Có lẽ bà không biết, người đàn ông mà bà hết mực tôn thờ ấy không chỉ phản bội bà mà còn có con riêng bên ngoài, thậm chí còn âm mưu lấy mạng bà.
Sau khi mẹ cô mất, cô vì quá đau đớn mà làm loạn trong nhà. Nhân tình của Lê Huy nhân cơ hội ấy nhốt cô lại, không cho đi học. Sau đó, bọn họ còn bịa đặt cô mắc bệnh tâm thần, buộc cô tạm nghỉ học rồi nhốt cô vào trại tâm thần suốt hai năm trời.
Ngày giỗ mẹ, năm nào cô cũng sống trong áy náy, suốt tám năm không dám bước vào nơi đó. Ba tháng nữa thôi, sẽ đến ngày giỗ mẹ.
Mẹ chết, một phần là lỗi của cô.
...
Dùng xong bữa tối, Lê Ôn Thư trở về phòng.
Cô sờ vào từng góc trong căn phòng của mình, hồi tưởng về những tháng ngày đã qua. Đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện, lúc này, nhà cô vẫn chưa có máy tính.
Dù nhà họ Lê hiện tại khá giả, nhưng Lê Huy chưa bao giờ chịu bỏ tiền cho mẹ con cô.
Người nhà họ Lê tư tưởng còn lạc hậu hơn cả thời phong kiến, lúc nào cũng giữ suy nghĩ rằng vợ và con gái là người ngoài.
Lê Huy dù có thể bắt kịp thời thế, nhân cơ hội làm giàu, nhưng khi tiêu tiền cho hai mẹ con cô thì keo kiệt chẳng khác nào cạn nước giữa sa mạc.
Còn đối với nhân tình và con riêng của mình, ông ta lại hào phóng chẳng khác nào vung tiền qua cửa sổ, đúng kiểu ‘đã động tình thì chẳng khác gì lợn rừng phát điên’.
Vậy nên, dù nhìn qua cô có vẻ là tiểu thư nhà giàu, nhưng thực chất sống chẳng khác gì kẻ nghèo túng.
Trước đây, mỗi khi Lê Huy không cho tiền, cô còn lén lấy đồ trong thư phòng của ông ta đem bán. Nếu bị phát hiện, cô cứ nói đó là do họ hàng trong nhà cầm đi, dù sao thì đám người bên họ nội cũng chẳng nhớ nổi đã tiện tay lấy đi bao nhiêu thứ.
Cô nghĩ, thôi vậy, trước khi không gian hệ thống được nâng cấp, cô sẽ không quay lại đó. Trước mắt cứ tạm thời tập trung vào chuyện gõ chữ.
Dù hiện tại vẫn là thời đại báo giấy, nhưng cô không muốn viết tay gửi bài.
Lâu nay đã quen gõ máy tính, tốc độ đánh máy nhanh như gió, nhưng bảo cô cầm bút viết tay thì… đúng là không làm nổi.
Nhìn tập bài tập hè trên bàn vẫn còn dang dở, cô chợt nhớ đến những lời Trần Cầm nói ban sáng.
Nếu cô nhớ không lầm, hồi cấp hai thành tích của cô rất xuất sắc, thi đỗ vào trường trung học trọng điểm với điểm số vượt trội. Nhưng lên cấp ba, vì đắm chìm trong tiểu thuyết và tâm lý phản nghịch tuổi dậy thì, thành tích của cô bắt đầu sa sút.
Cuối năm lớp 10, cô lại bị bệnh nặng, kết quả học tập càng thêm tệ hại, sang năm lớp 11 thì bị chuyển ra khỏi lớp chọn, vào lớp thường.
Mà lớp mới của cô lại chính là lớp có bầu không khí học tập kém nhất trường.
Tuy nhiên, cô cũng không học lâu, bởi chẳng bao lâu sau đã bị ép phải nghỉ học.
Nghĩ đến việc mình có thể quay lại trường học, lần nữa trải nghiệm quãng đời học sinh mà mình chưa đi hết, trong lòng cô tràn đầy mong chờ.
“Hệ thống, tôi muốn vào không gian hệ thống.”
Nằm trên giường, cô nhắm mắt, thầm nghĩ.
“Ký chủ, cô chỉ cần nhắm mắt nghĩ đến không gian hệ thống, mở mắt ra là có thể vào ngay!”
Vừa nghe cô nói muốn đến không gian hệ thống, hệ thống lập tức phấn khích đến mức bỏ cả việc đang làm, vội vàng chạy ra đón cô.
Có lẽ vì mới được sinh ra, mà cô lại là người đầu tiên nó nhìn thấy, hơn nữa chỉ liếc một cái đã xác định cô là ký chủ, nên hệ thống đặc biệt ỷ lại vào cô.
Chỉ là vì vẫn còn áy náy về chuyện vô tình khiến cô chết đi một lần, nên nó không dám quá gần cô, sợ chọc cô phiền.
Vừa bước vào hệ thống không gian, Lê Ôn Thư liền chạy ngay về phía căn nhà tranh dành cho người mới.
Cô khom người ngồi xuống ghế, bật máy tính lên.
Chiếc máy tính trông thì cũ kỹ, nhưng không ngờ lại hoạt động trơn tru, không hề ì ạch chút nào.
Cô tìm kiếm một trang web đăng tiểu thuyết, và nhanh chóng thấy được nền tảng mà kiếp trước mình từng đăng bài.
Nhưng đời này, cô không có ý định ở lại đó nữa.
Trang web này đã khiến cô phải chịu bao nhiêu thiệt thòi—tác phẩm bị sao chép, bịa đặt, bôi nhọ, bị chèn ép đủ đường, những lần chịu uất ức nhiều không kể xiết. Dù sau này cô đã thành công chấm dứt hợp đồng, nhưng cũng bị bọn họ cắn mất một miếng thịt to.
Chẳng qua, cuối cùng cô cũng đã khiến trang web đó phải nhận lấy bài học xứng đáng, bị cô vả mặt không chừa đường lui.
Các nền tảng lớn khác cũng có đủ ưu điểm và khuyết điểm riêng, chuyện tai tiếng trong tương lai cũng chẳng thiếu.
Nếu không phải nhiệm vụ yêu cầu đăng ký tài khoản tác giả, lại thêm việc cô đang gấp rút thu thập năng lượng và tuổi thọ, thì cô thực sự muốn tự lập một mình.
Nhưng dù là trong tương lai, nếu không có nền tảng hỗ trợ, tác giả cũng rất khó để nổi tiếng trong thời gian ngắn, huống chi hiện tại, internet vẫn chưa phát triển mạnh mẽ.
Cô lướt qua một loạt các nền tảng, cuối cùng tìm thấy một trang web nhỏ nằm khuất trong một góc ít ai biết đến. Trang này có tên Xa Li Tử, một nền tảng mà kiếp trước cô chưa từng nghe nói tới.
Có lẽ sau này đã bị đóng cửa giữa chừng.
Giao diện đơn giản, nhưng chính sách hỗ trợ tác giả lại bất ngờ tốt hơn nhiều so với mặt bằng chung.
Dù không thể so bì với các nền tảng lớn, nhưng với một trang web nhỏ, đây đã là một sự đầu tư mạnh tay.
Hơn nữa, hệ thống mở rộng và quảng bá của trang này trông khá hoàn chỉnh, cho thấy đội ngũ vận hành có kinh nghiệm nhất định.
Cô thậm chí cảm thấy, trang web này có khả năng chiếm lĩnh một phần thị trường trong tương lai.
Không rõ vì lý do gì mà cuối cùng lại biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
Cô đơn giản xem qua phần giao diện của trang web.
Các tác phẩm đăng tải trên đó vẫn còn mang đậm phong cách tiểu thuyết đời cũ, nội dung phần lớn khá nhạt nhẽo, mang tính giải trí đơn thuần.
Đề tài cũng không phong phú.
Bảng xếp hạng thì nhìn kỹ một chút, hầu hết chỉ là một kiểu mô-típ, thay đổi tên nhân vật là thành một câu chuyện mới.
Cô cũng không đọc thêm nữa, nhanh chóng đăng ký một tài khoản tác giả.
Hệ thống bay đến bên cạnh cô, lặng lẽ dừng lại ngay trên đỉnh đầu.
“Ký chủ, cô định viết loại tiểu thuyết nào?”
“Vô hạn lưu.”
Trùng hợp thay, đó chính là bộ mà kiếp trước cô đang viết dở.
Cốt truyện vẫn còn in sâu trong trí nhớ, chỉ cần đặt bút là có thể viết ngay, không cần mất công sắp xếp lại từ đầu, tiết kiệm được không ít thời gian.