Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Lê Ôn Thư suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định không vội vàng.

Cô ung dung, nhưng hệ thống thì sốt ruột, giọng điệu gấp gáp: “Ký chủ không sợ không kịp sao? Cô mà chậm trễ là mất mạng đấy!”

“Chẳng phải tôi vẫn còn ba ngày à? Cứ từ từ, tôi muốn gặp một người trước đã.”

Hệ thống vừa mới quen cô, vẫn còn chút lúng túng khi can thiệp vào chuyện riêng của ký chủ, đành im lặng một lát rồi rầu rĩ đáp: “Được thôi, nhưng nếu cô không kịp, có thể vào hệ thống không gian gõ chữ. Ở đó, mười giờ trôi qua chỉ bằng một phút ngoài đời, thời gian sẽ được kéo dài.”

Lê Ôn Thư nhướng mày, không ngờ còn có tính năng này. Một công cụ gian lận hoàn hảo còn gì!

Cô viết tiểu thuyết bao nhiêu năm, không nghĩ tới một ngày chính mình cũng có thể trải nghiệm “bàn tay vàng” trong truyện.

Khi mở mắt trở lại thế giới thực, cô vẫn đang nằm trên giường.

Ngồi dậy, cô mở cửa phòng, bước ra hành lang quen thuộc trong ký ức. Dưới lầu, giọng nói trò chuyện vọng lên, càng lúc càng rõ ràng.

“Chị dâu à, không phải tôi muốn nói chị, nhưng anh trai tôi là một người đàn ông ưu tú như vậy, cưới phải một người như chị, mặt mũi không có, dáng người không có, năng lực cũng chẳng có, chị nên thấy mình may mắn mới đúng.”

“Nhiều năm như vậy mà đến một đứa con cũng không sinh nổi, anh tôi không ly hôn với chị là do chị gặp phúc đấy.”

“Chỉ có mấy chén trà, ít trái cây thôi mà chị cũng lề mề mãi. Tôi với Tinh Tinh từ xa đến thăm, chị tiếp đón kiểu gì vậy? Nhìn cái bàn này xem, còn chưa lau sạch, bảo sao anh tôi không muốn về nhà.”

“Đàn ông mà không muốn về nhà thì là do vợ không có bản lĩnh, không biết giữ chồng.”

“Con gái chị đâu? Cô và em họ đến nhà mà không xuống chào hỏi một tiếng, lớn từng này rồi mà chẳng có chút giáo dưỡng nào! Chị nhìn lại mình xem, đến con gái còn dạy không nổi, trong khi anh tôi vất vả kiếm tiền bên ngoài, còn chị thì ở nhà hưởng phúc.”

Một giọng nói dịu dàng đáp lại, có chút e dè: “Tiểu Thư đang học bài trên lầu.”

“Học bài á? Tôi nghe Tinh Tinh nói, học kỳ trước con bé thi đứng gần chót lớp, học kỳ này lại bị chuyển từ lớp chọn xuống lớp thường rồi đúng không? Còn vào cái lớp có thành tích kém nhất trường, vậy thì học hành có thể khá lên được à?”

“Còn học hành gì nữa? Giả vờ chăm chỉ thôi! Tôi thấy chị nuôi dạy con gái chẳng ra gì, học không giỏi, lễ phép cũng không có. Đâu có như Tinh Tinh nhà tôi, mỗi kỳ thi đều tiến bộ, thầy cô lúc nào cũng khen ngợi. Trước đây có thể không bằng con chị, nhưng sau này thì chưa chắc đâu.”

“...”

Lê Ôn Thư cười lạnh một tiếng.

Đời trước, đám người nhà bên nội của cô, từ trên xuống dưới chẳng thiếu kẻ chuyên bòn rút mẹ con cô. Họ thường xuyên đến nhà, đường đường chính chính tìm cớ để moi tiền.

Cô bước nhanh xuống lầu.

“Mẹ.” Cô cất tiếng gọi. Đã nhiều năm rồi không còn gọi từ này, cô cứ nghĩ mình sẽ thấy khó mở lời, nhưng hóa ra thân thể lại nhớ rõ hơn cả lý trí. Cô chưa nhìn mẹ ngay mà quay sang Trần Cầm trước, cười như không cười:

“Cô lại dắt em họ đến đòi tiền nữa à? Chẳng lẽ nhà cô nghèo đến mức không còn gì để ăn sao?”

Trần Cầm là con thứ ba nhà họ Lê. Bà ta lấy chồng cũng chẳng ra gì, gã chồng suốt ngày rượu chè cờ bạc, thậm chí có lúc còn ra tay đánh vợ. Mỗi khi túng thiếu, bà ta lại mò đến nhà họ Lê, tiện thể lấy vài thứ mang về bán. Nhân tiện, bà ta cũng không quên khoe khoang bản thân, hạ thấp mẹ cô để trút giận vì những ấm ức phải chịu đựng trong cuộc sống hàng ngày.

Mẹ con Trần Cầm dù sống chẳng mấy sung sướng nhưng lòng dạ lại cao ngút trời. Bà ta sĩ diện vô cùng, không bao giờ chịu để ai chê bai nửa câu. Những lời của cô chẳng khác nào đâm trúng nỗi đau.

Trần Cầm lập tức nhảy dựng lên, chửi ầm lên: “Con nhãi ranh! Ai cho phép mày ăn nói với người lớn như thế? Mẹ mày không dạy thì để tao dạy!”

Vừa nói, bà ta vừa giơ tay định tát cô.

Thi Vãn sững người trước tình huống bất ngờ, nhưng khi thấy con gái sắp bị đánh, theo bản năng liền bước tới che chắn, định cản lại.

Lê Ôn Thư nhanh tay chặn mẹ, giữ chặt cổ tay Trần Cầm rồi bẻ ngược lại. Trần Cầm đau đến mức hét ầm lên.

Diệp Tinh thấy mẹ mình bị phản kháng, trợn trừng mắt nhưng không dám tiến lên, chỉ dậm chân đứng đó la hét.

“Lê Ôn Thư, mày điên rồi sao? Mẹ tao là trưởng bối của mày, bà ấy nói vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho mày. Mày lại dám làm thế với mẹ tao à? Nếu còn không buông tay, tao sẽ mách bác cả!”

Lê Ôn Thư cười nhạt: “Thế tao cũng là trưởng bối của mày đấy. Tao cũng vì muốn tốt cho mày, giờ tao tát mày mấy cái có được không?”

“Người nhà ai người nấy dạy, đừng đến đây dạy dỗ tao.”

“Chồng cô ra ngoài cờ bạc, rượu chè, cô quản nổi không? Cô có bản lĩnh không? Chẳng có tí năng lực nào mà cũng to mồm! Cô giỏi thì đừng có mò đến nhà tôi đòi tiền suốt ngày. Trong họ bao nhiêu cô dì chú bác, chỉ có nhà cô là cần mẫn nhất.”

Mắt Trần Cầm đỏ lên vì tức, gào lên: “Lê Ôn Thư, mày giỏi lắm! Mày ăn nói với cô ruột thế này sao? Để xem tao gọi điện cho anh cả xem bố mày về có tha cho mày không! Còn cả chị nữa, Thi Vãn! Chị dạy con cái kiểu gì vậy? Đợi đấy, anh cả về sẽ dạy cho chị một bài học!”

Nghe vậy, Thi Vãn cuống cuồng lên, chẳng còn tâm trí nghĩ đến việc con gái mình thay đổi ra sao, chỉ lo xoa dịu tình hình: “Không phải đâu, Tiểu Thư chỉ đùa với mọi người chút thôi. Trẻ con nói năng không chừng mực...”

Trần Cầm giận đến mức mồ hôi vã ra, gào lên: “Đùa á? Cánh tay tôi sắp gãy đến nơi rồi mà chị bảo là đùa? Tôi không chơi với nhà chị nữa!”

Kiếp trước, trong một tiểu thuyết của mình, Lê Ôn Thư từng xây dựng nhân vật chính là cao thủ Taekwondo, quyền anh, và tán thủ. Để viết cho ra hồn, cô đã theo học võ suốt mấy năm.

Đối với những kẻ không biết lý lẽ, cô luôn có một nguyên tắc đơn giản: hiểu sơ sơ vài chiêu là đủ.

Cô thản nhiên nói: “Cô đã nói sẽ không để yên cho nhà tôi, thay vì cứ đứng đây nghe chửi, chi bằng đánh cô một trận rồi bị mắng. Ít nhất tôi cũng được hả giận một chút.”

???

Cái kiểu lý lẽ gì thế này?

Cô cười hì hì nói: “Có một cao thủ từng bảo tôi là thiên tài luyện võ hiếm có. Hôm nay tôi thử vài chiêu trên người cô xem có đúng không nhé.”

Trần Cầm đau đến mức chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Đây mới chỉ là bị giữ tay, nếu thật sự bị đánh một trận, liệu hôm nay bà ta còn có thể toàn mạng trở về không?

Bà ta điên cuồng lắc đầu.

“Còn định đi méc không?”

Lại tiếp tục lắc đầu như điên.

Trước mắt cứ phủ nhận, còn sau này… cứ về rồi tính tiếp.

“Tốt.”

Lê Ôn Thư dứt khoát buông tay.

Diệp Tinh lập tức lao đến đỡ lấy mẹ mình, vừa đỡ vừa hung hăng lườm cô một cái.

Trần Cầm định kéo con gái rời đi thì lại bị cô gọi giật lại.

“Cô hôm nay không định đòi tiền sao? Lấy chút đồ mang về đi, coi như tôi xin lỗi cô. Miễn là sau khi về cô đừng mách lẻo với bố tôi, thế nào?”

Người ta thường nói, vết thương lành rồi thì quên đau.

Trần Cầm chính là kiểu người như vậy.

Nghe vậy, bà ta lập tức ngẩng cao đầu, tỏ vẻ cao ngạo: “Bây giờ biết xin lỗi rồi sao? Nhưng mà cũng muộn rồi. Nếu anh cả hỏi, tao chắc chắn vẫn phải nói thật.”

Lê Ôn Thư chỉ cười nhạt, quay sang mẹ: “Mẹ, để cô và em họ lấy đồ ở tầng một thôi, đừng để họ lên thư phòng tầng hai. Trong đó có một cái bình hoa trị giá mấy chục vạn, là bố mua tặng mẹ. Nếu lỡ cô không cẩn thận cầm đi mất, e là không hay đâu.”

Thi Vãn chớp mắt ngạc nhiên, bình hoa trong thư phòng?

Chẳng phải đó là món đồ cổ mà chồng bà đã bỏ mấy chục vạn ra mua, còn nói là quà tặng cho đối tác quan trọng sao? Ông ấy đã dặn dò hàng trăm lần, không cho ai vào thư phòng, chỉ sợ thứ đó bị hỏng mất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play