Edit Ngọc Trúc
Ánh đèn đặt dưới đất trong phòng vẫn dịu dàng và ấm áp như trước.
Cửa sổ mở hé lộ ánh sáng lung linh của đèn đuốc trong thành phố, một cơn gió đêm dịu nhẹ len qua, cuốn theo hương thơm sạch sẽ của chăn đệm, lặng lẽ tràn vào từng góc phòng.
Bố cục trong phòng không có gì thay đổi so với trước kia. Chiếc sofa vải màu khói bụi vẫn đứng nguyên bên hông cửa phòng.
Có lẽ Ninh Văn Bân đã cho người quét dọn lại nơi này. Trên bàn trà pha lê trước sofa đặt một chiếc bình hoa sứ thủ công tinh xảo, miệng bình cắm một bó hoa không rõ tên, như thể vừa mới được hái xuống. Những cánh hoa tím lam vẫn còn vương vài giọt nước trong veo.
Việc chăm sóc này dường như là có chủ ý, nhưng lại mang theo một loại áp lực vô hình, như thể bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở rằng—chỉ cần còn ở trong căn cứ, thì dù có ý muốn thế nào, cũng không thể thay đổi cục diện mà bàn tay vô hình kia mong muốn.
Chiếc đệm sofa lặng lẽ sụp xuống một bên. Ninh Ngọc gần như vùi cả người vào lớp bọt biển mềm mại, cúi thấp đầu, cố gắng tìm kiếm chút cảm giác an toàn giữa vòng ôm vững chắc phía sau lưng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play