Edit Ngọc Trúc
Bên trong trạm dịch, đám người rộn ràng nhốn nháo. Những người bị thương được sắp xếp nghỉ ngơi trong không gian sâu bên trong, còn sảnh lớn phía ngoài tự nhiên trở thành nơi tập trung để chỉnh đốn sau trận chiến.
Trong đại sảnh, chỗ ngồi đều đã kín người. Có lẽ vì vừa giành chiến thắng, bầu không khí trong trạm dịch không còn căng thẳng như trước. Mặc dù ai nấy trên người đều mang vết thương, nhưng khi giúp đỡ nhau băng bó, thỉnh thoảng vẫn vang lên những tiếng cười nhẹ nhàng.
Biết rằng chỉ cần ngủ một giấc là Lý Hào sẽ đỡ hơn nhiều, nhưng theo nguyên tắc "dù bị thương nhỏ cũng phải xử lý", Ninh Ngọc vẫn chạy ra quầy bar lấy ít vật tư y tế, rồi mang theo người tìm một góc trống ngồi xuống.
Lý Hào không từ chối, cởi chiếc áo khoác đen ném lên bàn, rồi kéo vạt áo lên, cúi đầu cởi bỏ lớp áo bên trong.
Câu "vẫn đi được" khi nãy của hắn, thật ra chỉ là miễn cưỡng mà nói vậy thôi. Các vết thương không quá nhiều, nhưng phần lớn đều tập trung ở lưng. Dù đã bắt đầu đóng vảy, nhưng nhìn qua vẫn có chút đáng sợ.
Trước mặt là tấm lưng rộng rắn rỏi với cơ bắp nhấp nhô, nhưng trong mắt Ninh Ngọc lúc này chỉ có những vết thương màu đỏ thẫm trải dài trên đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT