Edit Ngọc Trúc
Lâm thời dập hết lửa trại, chỉ để lại những vết cháy đen rải rác trên mặt đất. Tro tàn theo gió nhẹ bay đi, như một dấu hiệu cho thấy chặng đường cuối cùng đã sắp bắt đầu.
Sau một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của mọi người đã hồi phục được hơn phân nửa.
Tiếng gió gào lạnh buốt là lớp ngụy trang tốt nhất vào ban đêm. Tuy thổi đến mức khiến da đầu tê dại, nhưng ít nhất cũng đủ át đi tiếng động trong hang, giúp bọn họ có được một khoảng thời gian ẩn nấp an toàn.
Dù đang ở khu Phế Thổ, ai nấy cũng đều cố ép mình chợp mắt một chút. Những giấc ngủ vụn vặt chẳng thể xoa dịu căng thẳng kéo dài, nhưng một giấc ngủ sâu vẫn là điều cần thiết để phục hồi tinh thần.
Sau khi tác dụng của thuốc cường hóa tan đi, giấc ngủ lần này của Ninh Ngọc lại đặc biệt sâu lắng.
Cậu không nhớ mình thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ rằng ngay khi đầu óc bắt đầu choáng váng, cậu theo bản năng giữ lại chút tinh lực để đề phòng khu Phế Thổ, sau đó nghiêng đầu sang một bên, như vô thức tựa vào một bờ vai quen thuộc, rồi khép mắt lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT