Edit Ngọc Trúc
Dương Phi Thần ngồi xổm xuống, tiếng leng keng vang lên khi cậu ta tháo túi đồ đeo trên người.
Chiếc túi treo bên hông cậu ta chỉ đựng mấy món đồ thường dùng như cờ-lê và búa. Mãi đến khi được trải hẳn ra trên nền đất, bên trong mới lộ ra cả một thế giới được dệt bằng vải chống mài mòn.
Toàn bộ công cụ bên trong đều được sắp xếp chỉnh tề một cách đáng ngạc nhiên. Các loại kích cỡ đều đủ cả, bên cạnh vài con ốc vít còn bị ép xuống một tờ giấy đã bị gấp đi gấp lại nhiều lần, nếp gấp nhàu nát rối rắm, vừa nhìn đã biết là vội vàng nhét vào túi khi còn luống cuống tay chân.
Dương Phi Thần đã hoàn toàn quên mất thứ này, chỉ mím môi ngậm lại công tắc điện, luồn mũi vặn vào khe hở, lấy kính thợ rình rút ra một cái nạy, nhẹ tay cạy một phát liền gỡ được tấm chắn rỉ sét bên ngoài trục bánh đà.
Cậu ta vươn người vào sâu trong đường ray, dường như vừa lúc quét đến một điểm mù thị giác, liền không quay đầu mà vung tay ra sau, gọi to: “Tới chút ánh sáng!”
Ninh Ngọc nghe tiếng, vừa định đưa đèn pin tới, đã thấy Lâm Lạc giơ đèn pin lên trước cậu một bước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT