Edit Ngọc Trúc
Trước mắt bỗng trở nên mờ ảo, như thể Ninh Ngọc đang lạc giữa một cánh đồng tuyết vô tận, bốn phía chỉ toàn một màu trắng xóa, hoang vu và trống trải.
Cậu từ từ hạ xuống, xa xa vẫn có thể trông thấy một đỉnh núi phát sáng.
Tuyết rơi phủ kín mặt đất, cả thế giới mênh mông tựa hồ chỉ còn lại một mình cậu.
Ngay lúc đó, không gian dưới chân đột ngột mở ra, những đường cong kỳ lạ dường như đã gắn chặt vào thần trí. Hình ảnh tuyết vực mờ dần rồi tiêu tán, tầm nhìn của Ninh Ngọc nhanh chóng khôi phục, trước mắt lại là vô số gai nhọn đang lao đến.
Những đường cong quấn chặt lấy những cành khô, cứng rắn ngăn chặn đà rơi xuống của chúng.
… Thành công rồi sao?
Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, cành cây bị giữ lại bắt đầu giãy giụa dữ dội. Một trong những đường cong căng quá mức rồi đứt phựt, cơn đau như xuyên thẳng qua đại não khiến Ninh Ngọc chấn động bả vai, lập tức lắc mình né khỏi tầm tấn công.
Ngay khi cậu vừa thoát ra, những nhánh cây gai góc liền giáng mạnh xuống mặt đất, hệt như từng cơn sóng lớn vùi sâu vào lớp bùn đất dưới những viên gạch.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc.
Từ xa, cặp song sinh phát ra những tiếng cười quái dị đầy thích thú, ngay sau đó, những thanh âm kim loại va chạm vang lên chát chúa giữa không trung.
Lý Hào lao vút lên không trung, mặt đường dưới chân vỡ thành một mạng lưới nứt đáng sợ, cho thấy lực phá hoại của hắn hoàn toàn không thua kém cặp song sinh—những kẻ đã sớm không còn thuộc phạm trù con người.
Đôi mắt màu cam vàng như viên hổ phách rực sáng, thu nhỏ lại trước mỗi đòn tấn công. Vạt áo hắn tung bay theo gió, trông hệt như một con ác điểu đang săn mồi.
“Phát hiện! Phát hiện!”
“Quái vật! Ngươi cũng là quái vật!”
Cặp song sinh bật cười điên dại giữa những đòn công kích áp đảo, khuôn mặt vặn vẹo đến mức méo mó, khóe miệng kéo dài như muốn xé đến tận đuôi mắt. Những cành cây vọt thẳng về phía Lý Hào theo một nhịp điệu hỗn loạn mất kiểm soát.
Lý Hào di chuyển linh hoạt giữa những cành cây dày đặc, đầu gối vung ra một đòn mạnh mẽ mang theo cơn gió gào thét, đập thẳng vào một thân cây khổng lồ.
Tiếng va chạm chói tai vang lên, và thân cây cứng rắn vốn tưởng như đao thương bất nhập lại gãy vụn rơi xuống mặt đất.
Tiếng rít sắc bén vang vọng, chói tai đến mức tưởng như có thể xuyên thủng màng nhĩ.
Những nhánh cây mới nhanh chóng mọc lên, bùng nổ như từng chùm pháo hoa quái dị, trong chớp mắt tạo thành một mạng lưới cành cây đan chéo, có ý định nhốt chặt Lý Hào vào một nhà lao sống.
Một lớp vảy tro đen hiện lên bên sườn tay hắn, những sợi lông vũ mảnh như kim loại khẽ lay động theo gió.
Lý Hào nhìn lưới cây đang dần khép lại, khóe miệng bất ngờ nhếch lên một nụ cười.
Gót giày đạp mạnh lên nhánh cây, hắn vung rìu, những đường xích đỏ vẽ ra quỹ tích chớp nhoáng trong không trung.
Chỉ nghe một tiếng rạn vỡ sắc bén—mạng lưới cây bị chém thành từng mảnh vụn, rơi lả tả xuống đất.
Lý Hào xoay người đáp xuống, giữa tiếng thét thảm thiết của cặp song sinh, hắn nhìn cây rìu trong tay chỉ còn lại phần cán, nhướng mày, dường như chẳng mấy bận tâm đến việc vũ khí đã bị hủy hoại.
Cặp song sinh kéo lê những đoạn thân cây gãy, gào rú như loài thú dữ, cơ thể bắt đầu vặn vẹo theo một cách không thể diễn tả, như thể lớp da con người kia chỉ là lớp vỏ bọc tạm thời sắp rách toạc.
“Quái vật, ngươi cũng là quái vật… ngươi và chúng ta là đồng loại…”
“Chúng ta sẽ luôn là quái vật… mãi mãi là quái vật…”
Dần dần, dưới lớp da bị nứt nẻ, vô số mầm thịt thon dài và nhúc nhích không ngừng vươn ra từ những khe hở, duỗi dài theo một hướng khác để kết nối. Lớp vỏ cây mục nát bong tróc từng mảng, từ những đoạn chi bị chặt đứt, sinh ra những cành khô màu thịt trắng to lớn đến đáng sợ.
Những cành khô đan xen vào nhau, dần dần hợp nhất giữa hai cơ thể song bào thai, hình thành nên một thân cây khổng lồ, dày nặng chưa từng thấy.
Làn da sứ mỏng manh của chúng bị bao phủ bởi những đường mạch máu màu xanh lơ nổi cộm, bên dưới cành cây, năm nhánh chi ngắn mọc ra từ phần cuối như thể một bàn tay người quỷ dị.
Cự chưởng mang theo áp lực không thể chống lại bất ngờ quét mạnh xuống.
Trong tầm nhìn của Ninh Ngọc, những đường cong đang khẽ rung động. Cậu nhìn những sợi dây nhỏ đứt gãy, run rẩy, cố nén cơn đau nhức dữ dội như muốn xé nát đầu óc, rồi một lần nữa cất giọng:
"Đừng nhúc nhích!"
Những sợi đường cong còn lại nghe theo ý chí cậu, gắt gao giam cầm hành động của song bào thai. Cự chưởng khổng lồ như bị ấn chặt vào một bức tường vô hình, không thể nhúc nhích.
Song bào thai dường như nhận ra điều bất thường, lập tức dùng sức thoát ra khỏi sự trói buộc.
Những sợi đường cong đứt đoạn trong im lặng, sự phản phệ lập tức giáng thẳng lên cơ thể Ninh Ngọc, khiến gánh nặng đè ép lên cậu càng thêm dữ dội.
Máu đỏ tươi bất ngờ trào ra từ mũi cậu, nhỏ xuống đất thành từng vệt dài đỏ sẫm.
… Không được.
Dù hiện tại có thể kiểm soát toàn bộ cục diện, nhưng cơ thể cậu hoàn toàn không thể chịu nổi mức tải trọng cao đến mức này.
Mười ngón tay cậu lạnh buốt, cố gắng cất giọng một lần nữa để cắt đứt thế công của kẻ địch. Nhưng những sợi dây nhỏ còn lại đã hoàn toàn không thể khống chế được cấp độ công kích này.
Thanh âm còn chưa kịp bật ra, cổ họng cậu đột nhiên dâng lên một luồng vị tanh ngọt.
Cơn đau đầu dữ dội và tiếng ù tai làm tê liệt dần mọi cảm giác.
Cậu đưa tay che miệng, nhưng máu vẫn tràn qua kẽ ngón tay, chảy dài không ngừng.
Tiếng nói như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, vặn vẹo đến mức gãy vụn. Mỗi một hơi thở ra đều giống như đang xé rách dây thanh quản, đau đến mức hoàn toàn không thể phát ra âm thanh.
Gông cùm xiềng xích bị cởi bỏ, luồng uy áp khổng lồ như một cái bóng đè xuống đầu, ánh sáng trong đáy mắt cậu bị bóng tối từng chút một nuốt chửng.
Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, Ninh Ngọc nhìn chằm chằm vào những đường vân gỗ đang càng lúc càng tiến gần. Đột nhiên, cậu cúi người xuống, luồng hơi bị chèn ép đột ngột bùng phát theo động tác này, kéo căng dây thanh quản đau đớn đến phát lạnh, buộc cậu bật thốt ra một tiếng rít khản đặc:
"Cút… khỏi đây… ngay!"
Những sợi dây nhỏ lưa thưa vào khoảnh khắc này bỗng nhiên bành trướng, nứt toạc thành từng mảnh vỡ sắc bén rồi ngay lập tức kết nối lại lần nữa. Không gian chật hẹp bị xé rách và kéo giãn ra theo những đường cong đang duỗi dài, mở rộng thành một khoảng trống. Bóng tối hư vô xung quanh giống như tuyết tan, chỉ trong chớp mắt đã rút lui ra xa hơn trăm mét.
Những đường cong mới sinh càng trở nên linh hoạt, ngay khi nhận lệnh từ ý chí cậu, chúng lập tức quấn lấy song bào thai, trói chặt lấy cự chưởng khổng lồ, rồi bất ngờ kéo mạnh về phía sau, hung hăng ném thẳng xuống mặt đất.
… Thành công!
Cơn phấn khích còn chưa kịp dâng trào, Ninh Ngọc đã lập tức kiệt sức, ngã gục xuống mặt đất. Máu đỏ sẫm gần như chuyển sang đen lại một lần nữa trào lên từ cổ họng, rơi xuống nền đất vỡ nát, nở bung thành từng đóa huyết hoa chói mắt.
Một bóng đen nhanh chóng lướt qua trước mặt cậu, vạt áo xoay tròn theo cơn gió mạnh.
Chiếc trường côn đỏ sẫm giáng xuống như một tia chớp, nện thẳng vào phần cuối của cự chưởng cành khô, mang theo một luồng sức mạnh khủng khiếp, tàn bạo ghìm chặt nó xuống lớp gạch nứt nẻ.
Những vết rạn lớn nhỏ loang ra như mạng nhện.
Lý Hào vung cây búa trong tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, rồi không chút do dự đâm xuyên qua lòng bàn tay của cự chưởng.
Song bào thai thét lên một tiếng chói tai đến biến dạng, trường côn đỏ máu ghim chặt vào cự chưởng, cố định nó xuống mặt đất, không cách nào nhúc nhích.
Lý Hào nhướng mày, thấp giọng bật ra một câu:
“Chơi đủ rồi? Đến lượt tao.”
Máu đỏ thẫm bắn tung tóe khắp nơi, phủ đầy mặt đất. Lý Hào vẫn giữ thần sắc bình thản, như thể vừa làm xong một việc vặt đơn giản, rồi thẳng lưng đứng dậy.
Luồng không khí thanh tân, mang theo hương cam chua nhè nhẹ, len lỏi vào xoang mũi, rửa sạch mùi hương ngọt nị còn vương lại của Ninh Ngọc.
Cậu nhìn người trước mắt, dáng vẻ hoàn toàn xa lạ, chợt thấy một cơn choáng váng dâng lên. Ninh Ngọc cắn chặt răng, khó khăn đứng dậy, cố nén cơn đau trong đầu, đưa mu bàn tay lau vệt máu trên mặt, rồi cảnh giác đuổi theo bóng dáng phía trước.
Lý Hào lúc này đã hoàn toàn khác trước, như thể biến thành một con người khác. Bất kể là khí thế hay phản ứng, hắn đều trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội. Tốc độ và sức mạnh hắn thể hiện đã vượt xa giới hạn của con người, thậm chí còn giống như…
Dị Hóa Thể.
Ánh dương ấm áp chiếu rọi xuống, nhưng không thể làm dịu đi bầu không khí đẫm máu. Lý Hào không chút do dự giẫm lên cự chưởng run rẩy dưới chân, móc ra con dao găm màu xám bạc, bước đi không hề chần chừ.
Một bước, hai bước… Sát khí lạnh lẽo như lưỡi dao vô hình quét qua, khiến song bào thai không tự chủ mà lùi dần về phía sau.
Từ trong vườn hoa, những cành cây thịt run rẩy co lại, rụt về như thể muốn trốn tránh. Trên gương mặt tái nhợt của song bào thai cuối cùng cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
Nhận ra mình không phải là đối thủ của kẻ trước mắt, bọn chúng liếc nhau, rồi lập tức chặt đứt cự chưởng bị ghim chặt, mượn lực những cành khô khác để dựng người lên, định lợi dụng thế bật để bỏ trốn.
“Không được… đi.”
Cành khô đang nâng cơ thể chúng đột ngột khựng lại giữa không trung.
Những sợi dây nhỏ bên cạnh song bào thai lập tức xoắn lại, tạo thành hình dạng hai cây cự mộc giao nhau. Gân xanh trên trán bọn chúng căng lên, đôi mắt giống hệt nhau mở to, tràn đầy kinh hoàng khi nhìn về phía Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc lau đi vệt máu trên khóe miệng, nâng súng lên, nhắm thẳng vào đầu bọn chúng.
Ngay khi đó, Lý Hào xuất hiện phía sau song bào thai, tay vung mạnh xuống.
Cùng với tiếng súng vang lên thanh thúy, nhát chém của Lý Hào cũng đồng thời giáng xuống.
Hai viên đạn xuyên qua hộp sọ.
Một lưỡi dao phá nát phần não bên trong.
“Mẹ ơi… cứu…”
“Đừng… bỏ rơi chúng con…
Cây cự mộc khổng lồ đổ xuống, luồng hương khí nồng đậm đầy phiền muộn cũng tan biến theo, như thể bị cắt đứt giữa không trung. Trên gương mặt giống hệt nhau của song bào thai tràn đầy kinh ngạc, tiếng kêu quái dị nghẹn lại trong cổ họng, rồi bị chấn động mạnh khi rơi xuống đất, vang vọng khắp không gian.
Giữa bầu không khí im lặng, chỉ còn lại những nhịp thở chậm rãi, nhẹ nhàng.
Ninh Ngọc thở phào một hơi.
Sự căng thẳng trong thần kinh cuối cùng cũng dịu bớt, cậu dần tìm lại cảm giác yên ổn quen thuộc.
Nhưng khẩu súng trên tay đã hoàn toàn trống rỗng—băng đạn cạn kiệt, đến cả chút thuốc súng cuối cùng cũng chẳng còn.
Cơn áp lực nặng nề từ việc vượt quá giới hạn cơ thể lập tức ập đến, như một quả búa hung hăng giáng thẳng vào đầu. Khi adrenaline tràn đầy trong máu đột ngột rút đi, cảm giác đau đớn tê buốt cũng ngay lập tức sống lại.
Máu tanh lại trào lên trong miệng.
Mồ hôi ướt đẫm mái tóc, những lọn tóc dính bết vào trán.
Cậu lảo đảo vài bước, nhưng cuối cùng vẫn kiệt sức mà quỳ rạp xuống đất.
Bên trong đại não như thể có ai đó mạnh mẽ rót vào vô số ký ức xa lạ không thuộc về mình. Ý thức cậu ngập tràn những hình ảnh kỳ lạ khó hiểu.
Cậu thấy vùng tuyết trắng quen thuộc, thấy những ngọn núi phủ tuyết nối tiếp kéo dài tận chân trời.
Những bóng dáng khổng lồ chậm rãi di chuyển trên cánh đồng tuyết, còn xa hơn nữa, ẩn dưới quầng sáng mơ hồ là một vực sâu thăm thẳm, chìm trong bóng tối.
Ninh Ngọc siết chặt nắm đấm, cố hết sức xua tan những hình ảnh hỗn loạn trong đầu.
Vừa gắng gượng đứng lên, ánh mắt cậu liền chạm phải bóng người cách đó không xa.
Lý Hào đứng quay lưng về phía ánh nắng, vẫn mang dáng vẻ kỳ quái như trước.
Dòng máu đỏ sẫm chảy dọc xuống từ đỉnh đầu hắn, gần như bao phủ toàn bộ nửa khuôn mặt.
Chỉ có đôi mắt cam kim sắc ấy—vẫn tỏa sáng rực rỡ, vẫn mang theo một nụ cười khó đoán, nhìn chằm chằm về phía Ninh Ngọc.
Lời cảnh báo lập tức vang lên trong đầu cậu.
Rõ ràng, rất rõ ràng.
Từ trên người Lý Hào, cậu cảm nhận được một luồng nguy hiểm xa lạ—cùng với sát ý không thể che giấu.
“...Lý… Lý Hào, anh… anh ổn chứ?”
Ninh Ngọc cố gắng cất tiếng, nhưng giọng nói khàn đặc đến mức chính cậu cũng khó nhận ra.
Chính ngọ, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, đẩy lùi một phần sương máu u ám bao phủ công viên giải trí.
Lý Hào không đáp lại.
Hắn đứng đó, bất động, để ánh nắng chiếu lên người, trong tay vẫn nắm chặt con dao chủy thủ đẫm máu.
Ánh mắt hắn xa xăm, lặng lẽ đánh giá Ninh Ngọc—người đang quỳ rạp trên mặt đất. Sau đó, như đầy hứng thú, hắn nghiêng đầu, xoay nhẹ cổ tay, để lưỡi dao chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay, rồi từng bước tiến về phía cậu.
… Không đúng.
Không ổn rồi!
Ninh Ngọc nhìn khoảng cách giữa hai người dần bị thu hẹp, hàn ý từ đỉnh đầu nhanh chóng lan xuống tứ chi.
Bản năng cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ—cậu siết chặt chủy thủ trong tay, ngay lập tức giơ ngang lên che chắn trước trán.
“ĐANG!”
Chỉ chưa đầy nửa giây sau, âm thanh chát chúa của kim loại va chạm chấn động vang lên ngay trên đỉnh đầu.
Nhát chém của Lý Hào giáng xuống mạnh mẽ, lưỡi dao của hắn tàn nhẫn nện thẳng vào chủy thủ của Ninh Ngọc.
Lực đạo nặng nề đến mức chỉ sau vài cú đánh ngắn ngủi, bàn tay cậu đã run lên vì tê dại, gần như không còn chút sức lực nào.
Ninh Ngọc nghiến chặt răng, vội vàng xoay người né tránh.
Cậu cầm chủy thủ, chật vật chống đỡ từng nhát chém như vũ bão.
Thể lực của Lý Hào sâu không thấy đáy dù vừa thoát khỏi một trận chiến khốc liệt, những đòn đánh của hắn vẫn tràn đầy uy lực, hoàn toàn không có dấu hiệu suy giảm.
“Lý Hào! Tỉnh lại đi, là tôi đây!!”
Nhát dao của hắn không nhanh không chậm, nhưng từng đường chém đều nhắm thẳng vào điểm chí mạng.
Ninh Ngọc lùi liên tục để tránh né, nhưng một thoáng sơ sẩy cổ vai cậu không kịp xoay chuyển lưỡi dao lạnh lẽo lập tức rạch xuống, để lại một vết thương sâu hoắm đầy máu.
Cơn đau bỏng rát như lửa lập tức lan thẳng vào từng sợi thần kinh.
Hơi thở cậu rối loạn, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, chật vật đối phó thế công của hắn.
Toàn bộ cơ bắp trên người đều căng cứng, gần như chịu không nổi áp lực, liên tục co rút đau đớn.
Nhưng Lý Hào vẫn chậm rãi tiến bước.
Nhịp điệu hắn không hề gấp gáp, khóe môi còn ẩn chứa một nụ cười kỳ dị.
Trong đôi mắt ánh lên sắc cam kim ấy—không có một bóng người.
Ninh Ngọc siết chặt nắm đấm.
Nhiệt độ cơ thể cậu thậm chí còn lạnh hơn cả lưỡi dao trên tay.
Người từng cứu cậu khỏi nước sôi lửa bỏng…
Giờ đây, thật sự đang muốn dồn cậu vào chỗ chết.