Edit Ngọc Trúc
Dị hóa khuyển gào thét lao về phía khoảng đất trống bên cạnh, nhưng vừa mới thoát khỏi phạm vi sân đã bị một luồng lực lượng vô hình đánh bật trở lại, như thể có một hàng rào chắn vô hình hiện ra, cứng rắn buộc chúng dừng lại bên trong sân.
“Sao lần nào cũng là tôi vậy chứ, gần đây đụng phải bọn nó hoài!” Dương Phi Thần chửi lớn một tiếng, cúi đầu nhìn vết thương vẫn còn đang chảy máu, vội vàng cởi chiếc áo khoác còn tạm sạch sẽ trên người, qua loa băng bó vết thương lại.
“Đừng thất thần.”
Lời nhắc nhở ngắn gọn vang lên từ phía sau. Dương Phi Thần nhặt khẩu súng linh cẩu vứt cho hắn, đứng thẳng tại chỗ như một pho tượng cổ, mở to mắt nhìn chằm chằm về một hướng, không lên tiếng nữa.
Con Dị Hóa Thể kia đặc biệt giảo hoạt, thậm chí còn biết chọn kẻ yếu để ra tay. Mỗi lần gặp phải địch thủ khó chơi, nó liền trốn đi như cá trạch, đợi khi mọi người mất dấu thì đột ngột tấn công một người, cứ như vậy lặp đi lặp lại, không ngừng ép mọi người không thể rút lui.
Loại cảm giác nghẹn ứ nơi cổ họng này cực kỳ khó chịu, khiến người ta cáu bẳn. Cả bốn người đều không hẹn mà cùng im lặng, chậm rãi di chuyển, tìm kiếm bất kỳ khả năng đột phá nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT