Yến Thanh Trì thấy bé không nói lời nào, đôi mắt chậm rãi nhìn xuống, biết bé vẫn đang mâu thuẫn, vươn tay xoa xoa đầu bé.
"Ba con từng dẫn con đi ăn hamburger và gà rán bao giờ chưa?" Cậu hỏi.
Câu hỏi này Kỳ Kỳ biết trả lời, bởi vậy bé lập tức lắc đầu, phối hợp nói, "Không có."
"Vậy chúng ta ăn cái này đi, mấy bạn nhỏ tụi con sẽ thích."
Yến Thanh Trì kéo bé vào một cửa hàng thức ăn nhanh, gọi hamburgur, gà rán, khoai tây chiên và sundae, cậu còn gọi đồ uống cho Kỳ Kỳ.
* Sundae là một loại món tráng miệng làm từ kem, thường được thêm các loại topping như siro, sô cô la, hoặc trái cây
"Nếm thử xem có thích không." Cậu mở hamburger đưa cho Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cắn một miếng, nếm thử nước sốt salad, vị chua chua ngọt ngọt, liền ăn thêm mấy miếng.
Yến Thanh Trì từ biểu cảm của bé liền biết bé nhất định thích.
Cậu vừa ăn vừa nói chuyện với Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ ăn ít, ăn no trước cậu, Yến Thanh Trì sờ bụng bé, "Tròn vo."
Kỳ Kỳ duỗi tay cũng sờ lại bụng cậu, khó hiểu nói, "Của chú không tròn."
Yến Thanh Trì cười ha ha, "Chú đương nhiên không thể tròn, trẻ con tròn thì đáng yêu, nhưng người lớn mà tròn, thì phải phiền lòng lắm đấy."
Kỳ Kỳ không hiểu lắm, Yến Thanh Trì nhéo nhẹ mũi bé, "Đi thôi, nên về nhà rồi."
Lúc đi ngang qua hiệu sách, Yến Thanh Trì dẫn Kỳ Kỳ vào mua, "Sau này, chú có thể dạy con đọc sách, bây giờ đã con biết chữ chưa?"
Kỳ Kỳ gật đầu.
"Vậy Kỳ Kỳ rất lợi hại rồi, sau này cũng phải tiếp tục cố gắng nha."
"Vâng." Kỳ Kỳ cong mắt nhìn cậu.
Ra ngoài một ngày, lúc về đến nhà, cả hai đều không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Yến Thanh Trì tắm rửa xong cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ vốn định xem hoạt hình, nhưng chỉ mười phút sau đã ngủ thiếp đi. Yến Thanh Trì bế bé đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận, lại xếp mấy con thú bông hôm nay gắp được lên phía bên kia giường, lúc này mới rời đi.
Cậu đơn giản tắm xong rồi về phòng mở máy tính, đúng lúc người đại diện Lý Giang gửi cho cậu một tin nhắn Wechat, nói đã nhận được kịch bản mới, bảo cậu xem thử.
Yến Thanh Trì nhắn về một câu cảm ơn, cảm thấy người đại diện này của nguyên chủ đối với hắn ta cũng coi như tận tâm, vậy mà sau khi mình từ chối hai cái kịch bản, lại nhanh chóng chọn cho mình một kịch bản khác.
Cậu mở hòm thư ra xem, là một vai diễn rất đơn giản, không có bao nhiêu suất diễn, thuần túy tồn tại chỉ để thúc đẩy cốt truyện phát triển, không có điểm nhấn hay điểm đáng nhớ nào — giống như nhân vật trong hai kịch bản trước.
Chẳng trách đều không cần cậu thử vai, Yến Thanh Trì nghĩ, loại nhân vật có cũng được không có cũng xong này, đổi thành bất kỳ người nào diễn cũng được, thực sự không cần phải đặc biệt lựa chọn diễn viên.
Cậu hơi đau đầu, nhưng càng bất đắc dĩ nhiều hơn, liên tiếp ba nhân vật có thể có, có thể không, đã chứng minh bây giờ mình chỉ có thể chấp nhận những kịch bản như vậy. Mà loại nhân vật này, cũng chỉ có thể đơn thuần làm nhận lương, không có tác dụng nào khác.
Yến Thanh Trì thở dài, cảm thấy như vậy cũng tốt, ở thế giới mới, cậu cũng không muốn tiếp tục đi lại đường cũ, thuận theo thân phận ban đầu của nguyên chủ, làm một diễn viên, là lựa chọn dễ dàng và phù hợp nhất hiện tại. Suy cho cùng, mình chỉ là người mới, cứ từ từ đi từng bước vậy.
Cậu đang nghĩ, đã nghe được tiếng mở cửa, Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn thấy Giang Mặc Thần đi vào.
"Vẫn chưa ngủ sao?" Giang Mặc Thần cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh.
Hắn nhìn máy tính của Yến Thanh Trì, "Đây là cái gì?"
"Người đại diện gửi cho em kịch bản này." Yến Thanh Trì cũng không giấu, "Anh xem thử rồi giúp em quyết định có nên nhận không?"
"Tin tưởng anh như vậy?" Giang Mặc Thần trêu chọc.
Yến Thanh Trì nói rất tự nhiên, "Phương diện này anh chuyên nghiệp hơn em, em không nên tham khảo ý kiến của anh sao?"
Giang Mặc Thần rất hưởng thụ việc cậu không dấu vết khen ngợi mình. Hắn nhìn kịch bản, nghĩ Yến Thanh Trì bây giờ cũng coi như là người của mình, giúp một chút cũng là đương nhiên.
Nhưng hắn không hy vọng người bạn đời của mình, trước đây không ai biết đến, trong tương lai cũng sẽ ở trong tình trạng gần như rút lui khỏi vòng. Huống chi, Giang Mặc Thần nhìn Yến Thanh Trì, nếu thật sự cứ mãi vô danh như vậy, cũng không khỏi quá lãng phí gương mặt này.
"Không có giá trị gì để nhận." Hắn nhanh chóng đọc xong kịch bản, đưa ra nhận xét của mình.
"Tất cả kịch bản em tiếp xúc hiện tại đều thuộc loại này sao?"
Yến Thanh Trì gật đầu, "Đây là cái thứ ba, hai cái trước còn không bằng cái này đâu."
Giang Mặc Thần nhìn cậu đánh giá từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi, "Em ký hợp đồng với công ty nào?"
"Tinh Duyệt."
"À." Giang Mặc Thần lúc này hiểu ra, "Toàn bộ công ty chỉ có sáu nghệ sĩ, người nổi tiếng nhất cũng chỉ là nam phụ trong một bộ Web drama (phim mạng), chẳng trách."
Hắn nghĩ nghĩ rồi lại nhìn Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì nhíu mày, "Làm sao vậy?"
Giang Mặc Thần lắc đầu, trong giọng nói có chút tiếc nuối, "Số mệnh em cũng không tốt, vậy mà lại ký với Tinh Duyệt. Nhưng không sao, nể tình quan hệ hôn nhân của chúng ta, anh sẽ giúp em. Em kiểm tra xem hợp đồng của em và Tinh Duyệt còn bao nhiêu năm, nếu hủy hợp đồng phải bồi thường bao nhiêu tiền, sau đó ký hợp đồng với Nam Tranh."
Yến Thanh Trì không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, dù sao trong nguyên tác, mặc dù nguyên chủ luôn cầu cứu Giang Mặc Trần, nhưng Giang Mặc Thần lại chưa từng bảo cậu ta rời khỏi Tinh Duyệt, không ngờ Giang Mặc Trần hiện tại lại chủ động đề nghị giúp cậu rời khỏi Tinh Duyệt.
"Vậy thật sự phải cảm ơn anh."
"Không có gì. Năm nay em mới 22 tuổi, diện mạo dáng người đều không tồi, lúc trước không nổi, không có nghĩa sau này cũng sẽ không nổi. Nam Tranh là công ty dưới trướng nhà chúng ta, anh có cổ phần. Về công, tố chất em không tệ, cho dù không làm diễn viên, cũng có thể làm thần tượng, anh không có lý gì để từ bỏ một người có tiềm năng tốt như vậy. Về tư," Giang Mặc Thần nhìn cậu, "Nói thế nào bây giờ hai chúng ta cũng là một đôi, vì vậy một nửa kia của anh, mọi phương diện chắc hẳn cũng sẽ không quá tệ."
Yến Thanh Trì mỉm cười, "Anh đúng là rất thành thật, lúc này không nên đơn thuần chỉ nói một câu không cần khách sáo sao?"
"Vậy được, không cần khách sáo." Giang Mặc Thần biết nghe lời phải.
Yến Thanh Trì rất vừa lòng, chỉ là, "Nhưng em không đảm bảo mình nhất định sẽ nổi." Mặc dù trước đây cậu chưa từng bước chân vào lĩnh vực này, nhưng cũng đã tiếp xúc qua một số minh tinh, cũng biết trong cái giới này, nổi tiếng hay không là một ẩn số, tiểu hồng có thể nâng, nhưng đại hồng chỉ có thể dựa mệnh.
* Tiểu hồng là những người nổi tiếng ở mức độ nhỏ, có thể là những người có chút tên tuổi nhưng không thực sự nổi bật, có thể dựa vào sự nâng đỡ hoặc hỗ trợ từ người khác. Đại hồng là những người thật sự nổi tiếng và được công chúng biết đến rộng rãi, sự nổi tiếng không chỉ phụ thuộc vào nỗ lực hay sự nâng đỡ mà còn phụ thuộc vào yếu tố may mắn và cơ hội
Giang Mặc Thần so với cậu còn tin tưởng hơn, "Yên tâm đi, dù sao cũng không thể kém hơn mấy năm em ở Tinh Duyệt đâu."
"Nếu vậy em trả lời người đại diện, nói với anh ấy kịch bản này hiện tại em không nhận."
"Không phải hiện tại không nhận, mà sau này cũng sẽ không nhận. Mấy ngày nay em giải quyết chuyện hủy hợp đồng đi, chờ sau khi kí hợp đồng với Nam Tranh, sẽ có người đại diện mới dẫn dắt em, đến lúc đó tài nguyên của em để người đó phụ trách."
"Được, em biết rồi."
"Nếu vấn đề đã được giải quyết vậy anh đi tắm đây, em có thể ngủ trước. Hoặc là," Hắn đứng lên đi vài bước, lại quay đầu nhìn Yến Thanh Trì, "Em cũng có thể chờ anh trở lại rồi cùng ngủ."
Yến Thanh Trì lập tức tắt máy tính, vươn người ngáp một cái, "Mới đó đã trễ thế này rồi à, buồn ngủ quá."
Giang Mặc Thần cười lạnh một tiếng, "Kĩ thuật diễn quá kém."
"Truyền đạt được tâm ý của em là được."
"Vậy thật đáng tiếc, anh không nhìn ra." Giang Mặc Thần cười khẽ.
Yến Thanh Trì câm nín.
Vì thế, lại một trận đua xe kích thích. Cho nên nói, ăn chay hơn hai mươi năm, một khi đã biết mùi thịt, thật sự không thể quay lại được thời kỳ chỉ ăn những món đạm bạc nữa.