Kỳ Kỳ còn nhỏ, vẫn còn mang theo ngây thơ của trẻ con, vừa đến cầu thang theo quán tính muốn nhảy xuống, nhưng mới vừa nhảy một cái, nhớ đến có người lớn bên cạnh, lập tức sửa lại, đi theo Yến Thanh Trì, từng bước một ngoan ngoãn đi xuống cầu thang.

Yến Thanh Trì chú ý tới sự thay đổi của bé, hỏi, "Có muốn chơi không?"

Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu.

"Nhảy một cái đi." Yến Thanh Trì vừa nói vừa nhảy xuống một bậc thang như bé mới nhảy.

"Đến lượt con."

Kỳ Kỳ hơi bối rối một chút, ngơ ngác nhìn cậu.

Yến Thanh Trì kiên nhẫn dỗ dành, "Nhảy xuống giống chú vừa nhảy."

Kỳ Kỳ lúc này mới tiến về trước một chút, hai chân cùng nhảy, nhảy xuống một bậc thang.

Yến Thanh Trì lại nhảy xuống một bậc rồi quay đầu nhìn Kỳ Kỳ.

Lần này Kỳ Kỳ không còn do dự nữa mà lập tức nhảy theo.

Bọn họ cứ như vậy từng bậc từng bậc nhảy xuống hết cầu thang.

Yến Thanh Trì hỏi bé, "Chơi vui không?"

Kỳ Kỳ gật đầu.

"Vậy sau này con có thể chơi."

Đôi mắt Kỳ Kỳ đột nhiên sáng lên.

"Nhưng mà," Yến Thanh Trì nhấn mạnh, "Không thể lén chơi một mình, phải chơi lúc có chú hoặc ba con ở bên cạnh."

Kỳ Kỳ gật đầu.

"Biết tại sao không?"

Kỳ Kỳ không nói lời nào.

Yến Thanh Trì bật cười, "Không biết vì sao con còn gật đầu."

Kỳ Kỳ xấu hổ cúi đầu.

Yến Thanh Trì nắm tay bé, khom người xuống, chạm vào góc bậc thang, "Bởi vì nếu chú và ba con không ở đây, con chơi một mình, nếu không cẩn thận sẽ đụng vào chỗ này, sẽ rất đau, còn có thể để lại sẹo."

Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu, Yến Thanh Trì gật đầu, "Lúc nhỏ chú đã bị đụng trúng, rất đau nên khóc rất lâu đó."

Kỳ Kỳ kinh ngạc, "Chú cũng bị đụng vào sao?"

"Đương nhiên, cho nên Kỳ Kỳ phải nghe lời, nếu không bị đụng vào, thật sự sẽ rất đau."

Kỳ Kỳ gật đầu, "Kỳ Kỳ hiểu rồi."

"Thật ngoan." Yến Thanh Trì hôn lên trán bé.

Kỳ Kỳ ngạc nhiên duỗi tay sờ sờ, sau đó lại bất giác xấu hổ.

Yến Thanh Trì nhìn biểu cảm đột nhiên thay đổi của bé, thầm kinh ngạc, chẳng lẽ trước đây Giang Mặc Thần chưa từng hôn bé sao? Nếu không, cũng không đến mức ngại ngùng rõ ràng như vậy.

Cậu không hỏi Kỳ Kỳ, quyết định hôm khác hỏi Giang Mặc Thần.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Ở góc cầu thang cách đó không xa, Giang Mặc Thần lặng lẽ đứng đó quan sát mọi việc vừa xảy ra.

Lúc đầu, hắn thật sự không nghĩ Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ sẽ ở chung hòa hợp như vậy. Mặc dù Kỳ Kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại quá mức im lặng, có đôi khi im lặng đến mức hắn cảm thấy không biết làm thế nào để gần gũi với bé. Nhưng Yến Thanh Trì dường như không bối rối như vậy, cậu sẽ chơi cùng Kỳ Kỳ mà không nói lời nào, hoặc chủ động chơi trò chơi khác với bé, một câu lại một câu kéo bé nói chuyện.

Cậu có vẻ ngoài tươi sáng, thoạt nhìn mang theo chút ngả ngớn và kiêu ngạo, nhưng lúc ở chung với Kỳ Kỳ lại rất dịu dàng, kiên nhẫn. Sẽ phối hợp với trò chơi của Kỳ Kỳ, lại suy xét tâm tình của bé, nghiêm túc giải thích mọi thứ cho bé.

Kỳ thật so với mình, cậu càng thích hợp ở bên Kỳ Kỳ hơn.

Giang Mặc Thần nhớ tới mình lúc nhỏ, lúc đó hắn vẫn đang ở tuổi trêu mèo chọc chó, mỗi lần ở nhà, đều thích trượt từ tay vịn cầu thang trượt xuống. Lúc đó, cha mẹ hắn rất tức giận, thậm chí cha hắn trực tiếp mắng hắn không đàng hoàng, không giáo dưỡng. Hắn cảm thấy mình rất oan ức, nhưng không ai hiểu được.

Sau đó, vẫn là chị gái tới an ủi hắn, cô nói, "Nếu em chơi như vậy, rất dễ ngã và bị thương. Ba cũng là sợ em bị thương nên mới nói vậy."

Giang Mặc Thần khó hiểu, "Nhưng rõ ràng ba không nói như vậy, ba chính là không thích em, còn mắng em."

Chị gái dựa vào hắn, dịu dàng mỉm cười, giọng nói rất êm tai, "Nếu ba không thích em, cần gì phải mắng em, quản em? Cứ để em ngã một lần, để em học được bài học là xong. Ba chỉ là không giỏi biểu đạt cảm xúc thôi, em đừng suy nghĩ linh tinh."

Ngoài miệng hắn không phản bác, trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm, chờ sau này mình có con, nhất định phải biểu đạt cảm xúc thật tốt, không để con hiểu lầm cha mẹ như mình. Nhưng chờ đến khi hắn thật sự nhận nuôi Kỳ Kỳ, nhìn đứa nhỏ còn nhỏ lại trầm tính này, cũng dần có thể hiểu được cha mẹ mình — nhiều khi, đứa trẻ còn quá nhỏ để hiểu được đạo lí của mình, thay vì nhắc đi nhắc lại câu nói nhiều lần, còn không bằng trực tiếp mắng nó một trận để nó sợ, một khi sợ, sẽ không bao giờ dám làm điều đó nữa.

Đương nhiên hắn chưa bao giờ mắng Kỳ Kỳ, chỉ là đôi khi hắn đối với Kỳ Kỳ có chút lực bất tòng tâm, hắn không đủ kiên nhẫn, cũng không có thói quen đi phỏng đoán tâm tư người khác, phần lớn thời gian Kỳ Kỳ không nói lời nào, hắn cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng đành phải rời đi trước.

Giang Mặc Thần có đôi khi cảm thấy mình không phải một người cha tốt, đa số thời gian hắn đều không ở nhà, Kỳ Kỳ được hắn nhận nuôi ba bốn tháng, gần như đều do dì Trương và cha mẹ hắn chăm sóc. Thật vất vả hắn mới có chút thời gian rảnh rỗi, lại bởi vì không có kiên nhẫn nên chỉ cùng Kỳ Kỳ đơn giản chơi với nhau, thậm chí còn không chịu phí tâm tư bằng Yến Thanh Trì.

Hắn nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy hơi hổ thẹn, quyết định mấy ngày nay dành thời gian ở bên cạnh Kỳ Kỳ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Kỳ Kỳ không thể vẽ tranh, dù có vẽ cũng không thể vẽ trước mặt Yến Thanh Trì!

Yến Thanh Trì bưng một bát cháo và một đĩa bánh bao cho Kỳ Kỳ, thấy Giang Mặc Thần đi về phía bên này, tiện tay bưng một bát cho hắn, đặt bên cạnh Kỳ Kỳ.

Giang Mặc Thần rất tự nhiên ngồi xuống, cầm lấy muỗng nếm một ngụm, "Không tệ, ngon hơn anh nghĩ."

"Tất nhiên." Yến Thanh Trì không chút khiêm tốn nhìn hắn.

"Hôm nay em có việc gì không?" Giang Mặc Thần hỏi cậu, "Lát nữa anh phải ra ngoài, em có thể ở nhà với Kỳ Kỳ được không?"

"Có thể."

Hai người sắp xếp xong hành trình, ăn xong, Giang Mặc Thần liền thay quần áo ra ngoài. Yến Thanh Trì dọn dẹp trong nhà một chút, suy nghĩ dự định hôm nay của mình, đột nhiên quay sang hỏi Kỳ Kỳ, "Con muốn ra ngoài chơi không?"

Kỳ Kỳ đang xem hoạt hình, nghe cậu nói muốn ngoài chơi, hoạt hình cũng không xem, vẻ mặt tràn đầy chờ mong gật đầu.

Yến Thanh Trì xoa đầu bé, "Đi, chúng ta ra ngoài chơi."

Cậu không đưa Kỳ Kỳ đi quá xa mà chọn một trung tâm thương mại gần đó, dẫn bé đến khu trò chơi trẻ em. Kỳ Kỳ đã lâu không được đi chơi, đối với mỗi trò chơi trước mặt đều rất hứng thú, Yến Thanh Trì thanh toán, để bé chơi trò chơi theo yêu thích.

Kỳ Kỳ liếc mắt một cái đã nhìn trúng sàn nhún, đi qua.

Bé cởi giày, chuẩn bị vào khu trò chơi, nhưng vừa mới bước lên thang, lại phát hiện Yến Thanh Trì không đi cùng mình.

Bé quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Yến Thanh Trì vẫy vẫy tay với mình, Kỳ Kỳ đứng trên thang, ngơ ngác nhìn cậu.

"Con vào chơi đi." Yến Thanh Trì thấy bé nhìn mình liền cổ vũ nói.

Kỳ Kỳ nhìn cậu, lại chậm rãi bước xuống, trở về bên cạnh cậu.

"Chú không chơi cùng sao?"

"Chú ở bên cạnh nhìn con." Yến Thanh Trì cúi người giải thích với bé, "Con xem, chú lớn rồi, những trò chơi đó đều là cho các bạn nhỏ, chú không vào được."

Kỳ Kỳ có chút không muốn, cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó mang giày vào, kéo Yến Thanh Trì sang một bên khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play