Giang Hoài Dương dẫn tôi đến bờ sông, ở đây có rất nhiều người. Tôi hớp một ngụm trà sữa, vừa nhai trân châu vừa hỏi: “Sao lại có nhiều người thế?”

Anh ấy quay đầu lại, nói với tôi: “Vì lát nữa sẽ có pháo hoa!”

Giọng tôi cao lên một chút: “Pháo hoa á?”

Không trách tôi kích động, mấy năm nay Ninh Thành cấm đốt pháo hoa tư nhân, tôi cứ tưởng năm nay cũng thế, không ngờ lại có ngoại lệ. “Anh không phải đang ở bệnh viện sao? Tin tức nhanh thật đấy!” Tôi huých vai anh, anh lập tức hùa theo: “Chứ còn gì nữa! Em cũng phải xem anh là ai chứ!”

“Giỏi, giỏi!”

“Thấp giọng, thấp giọng nào.”

Tôi háo hức chờ đợi pháo hoa, hoàn toàn không để ý ánh mắt sâu thẳm anh nhìn tôi.

Ba mẹ của Giang Hoài Dương vốn đã chuẩn bị tinh thần đón Tết trong bệnh viện, nhưng anh tình cờ nghe y tá nói năm nay có thể sẽ có pháo hoa.

Anh nhớ đến mấy ngày trước tôi than phiền: “Lại không được đốt pháo hoa! Vậy đón Tết còn gì vui nữa chứ!”

Thế là anh đột nhiên nằng nặc đòi về nhà.

Mẹ anh có chút khó hiểu, rõ ràng đã bàn bạc trước là đón Tết trong bệnh viện, sao bây giờ lại đổi ý? “Sao con cứ đòi về nhà thế?”

Giang Hoài Dương không giấu giếm gì, anh cười rạng rỡ: “Con muốn dẫn Tĩnh Nguyệt đi xem pháo hoa. Mẹ à, có thể đây là lần cuối cùng rồi.”

“Đừng nói bậy!” Mẹ anh lập tức gõ tay lên gỗ, nghiêm túc nói: “Không được nói những lời xui xẻo!” Bà quay người đi tìm bác sĩ Lâm để hỏi ý kiến, nhưng ngay khi rời khỏi phòng bệnh, nước mắt bà đã rơi xuống, cố gắng kìm nén mà bước tiếp.

Khi cửa phòng khép lại, nụ cười trên mặt Giang Hoài Dương cũng vụt tắt, giọng nói chất chứa nỗi buồn khôn tả: “Tôi cũng hy vọng đây không phải lần cuối cùng.” Anh thở dài, ánh mắt hướng ra cửa sổ, nơi có ánh trăng lơ lửng giữa bầu trời.

Bác sĩ Lâm bước vào, đùa vài câu rồi hỏi: “Cậu thực sự muốn về nhà à?”

Ánh mắt Giang Hoài Dương sáng lên, cảm thấy có hy vọng.

Anh lập tức giơ ba ngón tay lên trời thề: “Tôi cam đoan sẽ không quậy phá, không gây rắc rối! Qua Tết tôi sẽ lập tức quay lại!”

Bác sĩ Lâm xoa cằm, bổ sung: “Còn phải uống thuốc và ngủ đúng giờ!”

Giang Hoài Dương ra sức gật đầu, bác sĩ Lâm phẩy tay đồng ý.

Giang Hoài Dương vui mừng giơ hai tay lên trời, cười rạng rỡ như vừa trúng số: “Cảm ơn bác sĩ Lâm!”

Bác sĩ Lâm cười, xoa đầu anh, ánh mắt lướt qua không trung rồi dừng lại trên gương mặt đẫm nước mắt của mẹ anh.

Giang Hoài Dương thở phào nhẹ nhõm, anh không phải kiểu người hay nghĩ nhiều. Ngày còn lại chẳng còn nhiều nữa, cứ vui vẻ mà sống thôi.

Anh chợt nắm lấy tay tôi từ trong túi áo của tôi. Lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo.

Tôi nhướng mày nhìn anh, nghiêm túc nói: “Chúng ta như thế này, có hơi mập mờ quá rồi đấy.”

Giang Hoài Dương liếc tôi một cái, nghiêm túc nói bừa: “Thì sao nào? Hơn nữa, chúng ta từ bé đã ‘kết hôn’ rồi, tính theo thời gian thì đã là vợ chồng già rồi đó!”

Nghe xem, nghe xem, đây là kiểu ngụy biện gì thế chứ!

“Nói ngang như cua!”

“Anh có lý lẽ hẳn hoi nhé! Em không phục cũng không được đâu!”

Bờ sông mùa đông thực sự rất lạnh, gió thổi làm mũi và mặt Giang Hoài Dương đỏ lên, trong mắt còn ánh lên chút nước, long lanh như ánh sao.

Tôi thử rút tay về, nhưng không thành công.

“Thả tay em ra nào.”

“Làm gì?”

Tôi nhét ly trà sữa vào tay anh, cởi mũ xuống, đội lên đầu anh.

Tôi định đưa cả khăn quàng cổ cho anh, nhưng anh lại lùi về phía sau, kiên quyết từ chối: “Anh không cần, anh không quàng đâu!”

Tôi bước tới một bước, anh lại lùi một bước.

“Anh mà lùi nữa là va vào người khác đấy.”

Anh liếc nhìn ra sau, gật đầu xin lỗi người ta, rồi quay lại nhìn tôi, vẫn bướng bỉnh nói: “Anh không quàng!”

Tôi giẫm lên giày anh, làm anh nhăn mặt đau đớn: “Làm gì thế, làm gì thế!”

“Cuối đầu xuống!”

Anh vẫn không chịu, cố chấp nói: “Anh không muốn, em tự quàng đi.”

“Vốn dĩ là cho anh mà! Mau lên! Không là em giận đó!”

Dưới ánh mắt đe dọa của tôi, Giang Hoài Dương cuối cùng cũng không cam lòng mà cúi đầu xuống, lẩm bẩm: “Con trai gì mà đi lấy mũ với khăn của con gái chứ? Đều là con trai cho con gái, sao đến lượt chúng ta lại ngược lại thế này?”

Tôi chỉnh khăn quàng cổ cho anh, áp hai tay lên mặt anh, anh lập tức im bặt. Tôi bóp nhẹ má anh, làm anh chu môi lên.

Không nhịn được, tôi bật cười: “Bởi vì anh là ‘bé cưng’ mà!”

Anh lập tức hất tay tôi ra, không dám tin mà chỉ vào mình: “Gì cơ?! Bé cưng á?! Anh?! Em từng thấy bé cưng nào cao 1,83 m chưa?!”

“Thấy rồi mà, anh chẳng phải sao?” Tôi chỉ vào anh, anh tức đến nỗi há miệng hít sâu.

Anh lập tức ôm cổ tôi, vung nắm đấm trước mặt: “Anh đã nói rồi, anh đánh người giỏi lắm đó!”

Biết thời biết thế mới là kẻ mạnh, tôi giữ lấy tay anh: “Anh ơi, em sai rồi!”

Anh cười mà không cười: “Tốt lắm.”

Rồi đặt chiếc mũ lên đầu tôi: “Em một cái, anh một cái, vừa vặn.”

Thôi được rồi. Tôi lấy túi sưởi ra khỏi túi, đưa cho anh giữ ấm tay.

Chúng tôi đứng bên bờ sông, chờ đợi pháo hoa. Anh thao thao bất tuyệt kể bao chuyện: chuyện phiếm trong bệnh viện, chuyện anh đấu trí với bác sĩ Lâm, cả chuyện anh làm ông bà vui vẻ ra sao, đến mức họ vừa thấy anh là cười tít mắt.

Tôi lắng nghe giọng nói trong trẻo của anh, ngước lên nhìn, ánh mắt anh thật đẹp, như chứa cả dải ngân hà.

“Hứa Tĩnh Nguyệt .”

“Gì thế?”

“Ngẩng đầu lên đi.”

Tôi vừa xoay đầu lại, liền rơi vào đôi mắt dịu dàng của anh.

Anh khẽ cười, dịu dàng nhìn tôi.

“Trăng đêm nay thật đẹp.”

Ánh sáng nhạt phủ lên gương mặt anh, khiến đôi mắt anh thêm phần lấp lánh.

Tôi bỗng nhiên bối rối.

Anh cúi đầu nhìn tôi, khẽ cười:
“Tĩnh Nguyệt, em đang nhìn gì thế?”

“Nhìn anh.”

“Vậy anh có đẹp không?”

Tôi khẽ gật đầu.

Khoảnh khắc ấy, tôi không hề hay biết, anh đã sớm giữ tôi trong tim. Tiếng pháo hoa vang lên liên tục, sáng rực cả bầu trời đêm.

Tôi vẫn nhìn anh. Trong mắt anh có tôi, một tôi bé nhỏ phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm ấy.

Tim tôi đập ngày càng nhanh, như thể nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi vội vàng cúi xuống, tránh ánh mắt của anh.

Nụ cười trên môi Giang Hoài Dương cứng lại trong chốc lát. Anh đứng thẳng người, khẽ gõ vào vành mũ tôi:

“Tĩnh Nguyệt.”

Giọng anh vẫn như mọi khi, nhưng tôi lại cảm thấy gò má mình nóng ran.

“Ừm?”

“Không phải em muốn xem pháo hoa sao? Ngẩng đầu lên đi, đồ ngốc…”

Cơn gió đêm thổi qua, lạnh buốt. Tôi thầm mong gió có thể làm dịu đi nhiệt độ trên mặt mình.

Gió làm rối tóc anh, anh siết chặt lấy tay tôi, đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh vẫn đang chăm chú nhìn pháo hoa. Ánh mắt tôi hạ xuống, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt.

Tôi giơ hai tay lên trước mặt anh, trêu đùa: “Giang Hoài Dương, có phải anh đang có ý đồ gì với em không đấy?”

Tôi lắc lắc tay chúng tôi, cố tình chọc anh. Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhét tay chúng tôi vào túi áo của mình.

Trong mắt anh loáng thoáng ánh nước, khiến tôi bất giác thu lại nụ cười.

Anh cúi đầu, giọng nói khẽ khàng, như một lời thú nhận lạc giữa gió đêm: “Ừ, anh sớm đã có ý đồ với em rồi.”

Tôi sững sờ thật lâu, lâu đến mức anh phải quay đi. Tôi vội rút tay ra khỏi anh, phớt lờ cơn sóng lạ vừa trào lên trong lòng mình.

“Anh… anh đừng nói đùa như thế.”

Anh không đáp, cũng không giải thích. Cả hai chúng tôi im lặng, im lặng xem hết màn pháo hoa, im lặng đi về nhà.

Anh như biến thành một người khác, bỗng dưng xa cách lạ thường.Tôi nhìn theo bóng lưng anh dần đi xa, lòng bỗng thấy hoang mang.

Lúc này, em gái tôi, Hứa Hân Ninh, vừa ôm một túi khoai tây chiên vừa bước lại gần. Cô bé nhíu mày hỏi tôi: “Chị, chị với anh Hoài Dương cãi nhau à?”

Tôi lắc đầu, trong lòng rối bời. Tôi kể sơ qua chuyện lúc nãy bên bờ sông.

Nghe xong, Hứa Hân Ninh nhìn tôi, ánh mắt đầy ý vị sâu xa: “Chị, chị không nhận ra là anh ấy đối xử với chị khác với mọi người sao?”

Tôi nhíu mày: “Khác chỗ nào?”

Cô bé chỉ vào hộp quà trên tay tôi—thứ mà Giang Hoài Dương đã đưa cho tôi trước khi đi.

“Anh ấy chỉ chuẩn bị quà cho chị thôi. Còn nữa, chị có biết khi chúng ta xem TV trước bữa ăn, anh ấy đã lén nhìn chị bao nhiêu lần không?”

Đầu óc tôi như bị treo lơ lửng, tôi mở miệng định phản bác — chắc là do anh ấy quên mua quà cho mọi người, hoặc có thể anh ấy bị sắc đẹp của tôi mê hoặc…

Nhưng tôi không thể nói ra được bất kỳ lời nào.

Tôi nắm chặt hộp quà trong tay.

Hứa Tịnh Ninh vẫn chưa dừng lại: “Chị có biết lúc ăn tối, bọn em cười cái gì không? Là vì Hứa Tĩnh Thần đang ghen tị đó, vì chị chỉ gắp cá cho anh Hoài Dương thôi.”

Cô bé nhớ lại cảnh Giang Hoài Dương cứ mỗi lần ăn một miếng cá lại cố tình làm ra vẻ cực kỳ ngon trước mặt Hứa Tĩnh Thần.

Cô bé bật cười: “Chị, sự thiên vị và quan tâm của chị dành cho anh ấy đã vượt xa mức bạn bè thanh mai trúc mã rồi, anh ấy cũng vậy.”

“Hai người như thể bước ra từ tiểu thuyết em hay đọc vậy—thích nhau mà không nhận ra. Hoặc đúng hơn… chỉ có mình chị không nhận ra.”

“Chị, chị có biết là thích một người sẽ lộ ra từ trong mắt không? Chỉ cần nhìn thấy chị, ánh mắt anh ấy không bao giờ rời đi.”

Lời cô bé như một tiếng sét vang dội, tôi như một cái xác không hồn bước về phòng.

Do dự một lúc, tôi mở hộp quà ra. Bên trong là một sợi dây chuyền.Mặt dây chuyền có hình trăng khuyết và một hình tròn không hoàn chỉnh.

Tôi cầm lên, nhẹ nhàng lắc thử.

Hai mảnh ghép lại, vừa vặn thành một vầng trăng tròn.

Tôi hoảng loạn cầm điện thoại lên, mở trang cá nhân của Giang Hoài Dương.

Ba năm trước, anh đã đổi dòng trạng thái WeChat thành: “Mặt trăng đã tròn, nhưng của tôi vẫn còn thiếu một mảnh.”

Khi đó, tôi còn cười nhạo anh ấy sến súa, đậm chất phiêu lưu lưu bút thời cấp ba.

Nhưng ngay lúc này, một viên đạn bắn thẳng từ ba năm trước đã trúng ngay giữa tim tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play