Tang Niệm càng nghĩ càng bực: "Ta đã cho hắn đổi sang căn phòng rộng rãi xa hoa như thế, vậy mà hắn còn không hài lòng?"
Lục Lục: “Có lẽ hắn cảm thấy ngươi không có ý tốt? Dù sao cũng có câu *vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo mà.”
(*) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Khóe miệng Tang Niệm giật giật: “Cũng đúng, hảo cảm đã âm hơn một trăm hai mươi ngàn rồi, ta có làm gì hắn cũng sẽ cảm thấy có âm mưu.”
Nàng day day thái dương đang giật giật: “Đoán chừng mỗi ngày hắn đều diễn tập trong đầu cách giết ta một lần.”
Lục Lục phản bác: “Ngươi nói vậy là còn nhẹ đấy, sao có thể chỉ một lần? Ít nhất cũng phải bắt đầu từ bốn con số trở lên.”
Tang Niệm đá giày lên giường, chộp lấy nó ném sang bên gối, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng khác: “Đúng rồi, ta không biết dùng roi của nguyên chủ. Nửa tháng nữa con yêu kia xuất hiện, nếu sơ sẩy ra tay mạnh quá rồi toi mạng thì làm sao?”
Theo cốt truyện gốc, một con yêu quái đột nhập thành Thanh Châu định làm chuyện lớn, nhưng thành chủ không phải kẻ vô dụng, đã cử tu sĩ đến trấn áp trước khi nó kịp gây hại. Đáng tiếc cuối cùng vẫn để nó chạy thoát.
Nó bị thương nặng, ôm hận bắt cóc muội muội của thành chủ, may mắn có mấy đệ tử Tiêu Dao Tông đi ngang ra tay tương trợ.
Một trong số đệ tử Tiêu Dao Tông ấy chính là nữ chính của truyện - Tô Tuyết Âm.
Từ đây, câu chuyện mở ra.
Lục Lục đáp: “Ngươi không chết được đâu. Nguyên chủ có cả đống pháp khí hộ thân, toàn bộ đều là vũ khí cam cấp cao nhất, ngay cả Hóa Thần kỳ cũng phải đánh nửa ngày mới xong. Đến lúc đó, ngươi cứ nằm chờ nữ chính đến cứu là được.”
Tang Niệm thả lỏng tâm trí, cảm thán: "Có tiền thật tốt."
Lục Lục xoa xoa cái bụng tròn vo, cũng cảm thán: “Có tiền thật tốt.”
—
Hôm sau, Tang Niệm cố tình dậy thật sớm.
Nàng bảo nhà bếp chuẩn bị thêm một phần điểm tâm, dự định cùng Tạ Trầm Chu dùng bữa, thử vun đắp chút tình cảm.
Nhưng vừa bước lên một bước về phía hắn, tai nàng đã vang lên liên tục mấy tiếng nhắc nhở: [Đinh~ Hảo cảm -10.]
[Đinh~ Hảo cảm -10.]
[Đinh~ Hảo cảm -10.]
“?”
Tang Niệm nhìn chằm chằm Tạ Trầm Chu mặt không cảm xúc trước mặt, không cam tâm, thử bước thêm một bước nữa.
[Đinh~ Hảo cảm -100, hiện tại hảo cảm của Tạ Trầm Chu: -123200.]
Tang Niệm hoàn toàn tê liệt.
Nàng dứt khoát nằm phè phỡn, một ngày ăn sáu bữa, mỗi bữa ba bát, rảnh rỗi thì tập thể dục theo đài phát thanh, giữ đúng nguyên tắc nước giếng không phạm nước sông với Tạ Trầm Chu.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh.
—
Đêm tối gió lớn, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào Huyền Âm Các.
“Đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.”
Bóng đen cất giọng cợt nhả, cười quái dị, cách một lớp màn sa mỏng manh: “Ngoan ngoãn làm ấm giường cho ca ca đi.”
Tang Niệm, người đã chờ sẵn từ lâu, bật dậy như cá chép quẫy mình, vô cùng phối hợp đưa hai tay ra: “Còn chờ gì nữa? Đi thôi đi thôi.”
Bóng đen xoay người bước đi.
Tang Niệm: “?”
Huynh đệ, ngươi có cảm giác như thiếu thiếu cái gì không?
Ngay giây tiếp theo, một gian phòng khác vang lên động tĩnh.
“Đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc!”
Không ổn! Hướng đó là…
“Tạ Trầm Chu!”
Tang Niệm không kịp nghĩ nhiều, lập tức lao tới.
“Rầm!”
Nàng tung một cước đá văng cửa phòng, bên trong mịt mù khói đen.
Tạ Trầm Chu đang vật lộn với thứ gì đó, bóng dáng lờ mờ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy một đường nét đại khái.
“Đừng vùng vẫy nữa.” Bóng đen cười ngày càng bỉ ổi: “Ngoan ngoãn làm ấm giường cho ca ca đi, ha ha ha.”
Tang Niệm: “???”
“Ngươi bắt nhầm người rồi a a a!!!” Nàng cuống lên: “Ta mới là muội muội của thành chủ!”
Rõ ràng bóng đen do dự một chút.
Nó nhìn Tạ Trầm Chu, lại nhìn Tang Niệm, cuối cùng nói: “Lần sau nhất định.”
Dứt lời, nó lôi theo Tạ Trầm Chu bay vọt ra ngoài.
Thấy bọn họ sắp đi mất, Tang Niệm quýnh lên, không kịp nghĩ gì khác, chạy lấy đà nhảy lên, định kéo Tạ Trầm Chu xuống.
Ai ngờ, ngay khi tay nàng vừa chạm vào vạt áo hắn, trước mắt bỗng nhiên quay cuồng, cả người mất ý thức trong nháy mắt.
—
“Tang Niệm, tại sao em lại nộp thứ rác rưởi thế này cho tôi?”
“Từ đầu đến cuối, tôi chỉ thấy trong đầu em một mảnh trống rỗng.”
“Luận văn em viết không có bất kỳ dấu vết nào của một người từng được đào tạo khoa học.”
Không biết đã bao lâu trôi qua, bên tai Tang Niệm vang lên giọng nói quen thuộc.
Nàng dùng sức dụi mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ khung cảnh trước mặt.
Mùa hè oi bức, qua lớp cửa kính, tán cây long não phản chiếu ánh mặt trời, xanh bóng nhẫy.
Điều hòa chạy êm ru, nhiệt độ văn phòng lạnh đến mức quá đáng, thầy hướng dẫn đang mấp máy môi nói gì đó đầy kích động.
Mình… đã quay về?
Tang Niệm còn chưa kịp vui mừng, thầy đã ném bản luận văn in sẵn xuống bàn, giọng điệu còn lạnh hơn cả con dao xẻ cá mười năm: “Gia hạn tốt nghiệp.”
Ầm một tiếng vang dội, cả thế giới sụp đổ.
Tang Niệm bật dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt áo lót.
“Thì ra chỉ là một giấc mơ.”
Nàng rùng mình, còn chưa hoàn hồn, khẽ lắc đầu: “Đúng là quá đáng sợ.”
“Tí tách.”
Trên đỉnh đầu, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống từ khe đá. Phiến đá nàng đang nằm ướt đẫm, váy cũng thấm nước hơn nửa.
Bảo sao mà lạnh thế.
Tang Niệm chấm chút nước vỗ vỗ lên mặt, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, nàng đứng dậy, vừa vắt váy vừa quan sát xung quanh.
Đây là một hang động ngầm vô cùng rộng rãi, ánh sáng lờ mờ, trên vách đá mọc đầy rêu xanh phát quang, ẩm ướt và lạnh lẽo đến rợn người.
“Tạ Trầm Chu?”
Con yêu kia không biết đã đi đâu, nàng thử gọi một tiếng, giọng nói vang vọng trong hang động, tạo thành từng đợt tiếng vọng.
Không có hồi đáp.
"Lục Lục." Nàng lại gọi.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên từ biển ý thức của nàng, con vẹt nhỏ nhảy lên vai nàng: “Có chuyện gì?”
"Tạ Trầm Chu đâu?" Nàng hỏi.
“Ở hang bên cạnh.”
Tang Niệm dò dẫm lần theo vách đá đi về phía đó, lo lắng nói: “Hắn sẽ không chết rồi chứ?”
"Không đâu, vẫn còn thoi thóp." Lục Lục đáp.
Tang Niệm lập tức tăng tốc, trong lòng tràn đầy hối hận: “Sớm biết thế thì đã đưa cho hắn hai cái pháp bảo hộ thân rồi. Giờ thì hay rồi, nếu hắn chết, ta cũng tiêu đời.”
"Nhưng mà tại sao con yêu quái đó lại bắt hắn mà không bắt ta?" Nàng không hiểu nổi: “Rõ ràng nguyên tác không viết như vậy mà.”
Lục Lục gãi đầu, “Có thể là...”
“Nó là kẻ cuồng nhan sắc?”
Tang Niệm: “...”
Nàng đúng là rảnh hơi mới hỏi nó.
---
Rẽ qua một khúc quanh, một hang động rộng lớn hơn hiện ra trước mắt.
Trên vách đá xung quanh gắn đầy khoáng thạch phát sáng, soi rọi cả hang động sáng như ban ngày. Giữa hang là một chiếc giường đá phủ lớp da thú dày và mềm mại.
Tạ Trầm Chu, toàn thân y phục đen, nằm trên đó.
Tang Niệm vội vã chạy đến: “Tạ Trầm Chu?”
Mặt mày hắn tái nhợt, mắt nhắm chặt.
"Ngươi mau xem hắn thế nào rồi." Nàng giục Lục Lục.
Lục Lục hiếm khi nghiêm túc: “Hắn không có pháp bảo hộ thân, đã trúng yêu độc, tình trạng rất tệ.”
Tang Niệm tháo hết pháp bảo trên người, đặt vào lòng hắn: “Giờ ta đưa cho hắn còn kịp không?”
"Muốn cứu hắn, chỉ có một cách." Lục Lục nói.
"Cách gì?" Tang Niệm hỏi.
Vừa dứt lời, một chiếc lông vũ hóa thành ánh sáng, chui thẳng vào ấn đường nàng.
Trước mắt tối sầm, nàng ngã xuống bên cạnh Tạ Trầm Chu.
—
“Là lỗi của ta, đáng lẽ ta không nên sinh ra ngươi.”
Trời đất tối sầm, mưa như trút nước.
Những hạt mưa lạnh buốt rơi xuống người, Tang Niệm giật mình mở mắt.
Nàng mơ màng nhìn quanh, không hiểu sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở vùng đất hoang này.
Phía xa có tiếng người nói chuyện, lẫn trong tiếng mưa, nghe không rõ ràng.
Nàng dùng tay áo lau mặt, ngẩng đầu nhìn.
Đó là một đôi... mẫu tử kỳ lạ.
Gió mang theo mùi bùn tanh lùa qua, thổi tung tà váy mộc mạc của người phụ nữ.
Bà ta cúi đầu nhìn đứa trẻ quỳ dưới chân mình, khuôn mặt mơ hồ không rõ.
“Tạ Trầm Chu, ta không nên sinh ra ngươi.”
Bà ta nói từng chữ một.
Tim Tang Niệm đập thình thịch.
Ánh mắt nàng hạ xuống, nhìn đứa trẻ gầy yếu, quần áo lấm lem bùn đất đang quỳ trên mặt đất.
Đứa trẻ đó là…
Tạ Trầm Chu?