Tô Hiểu Mạn xách theo rổ bánh bao đường đỏ nóng hầm hập ra ngoài.
Những bánh bao thơm mềm bị bọc bởi nhiều lớp giấy dầu, khiến người bên ngoài không ngửi được mùi thơm của chúng, chỉ khi chạm vào giấy dầu mới cảm nhận được hơi ấm của chúng.
Một tiếng “Loảng xoảng”, cửa nhà cũ đã bị khóa.
Tô Hiệu Mạn nhìn ngó xung quanh, ngoài tiếng chim rừng hót cùng tiếng suối chảy róc rách thì không còn âm thanh nào khác.
Ánh nắng có chút ấm áp, Tô Hiểu Mạn đi dưới bóng cây, khi gió thổi qua, bóng cây rậm rạp trên mặt đất đung đưa theo gió.
Cô hít sâu một hơi, cô rất thích loại gió mang theo mùi lá cây này, có chút mát mẻ khiến người vô cùng thoải mái.
Cô đi theo hướng tới nhà cậu cả, kéo nhánh cây ra, tầm nhìn trước mắt trở nên rõ ràng hơn.
Đúng lúc này cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cõng cái sọt lớn đi ở đằng trước, người phụ nữ đó khoảng bốn, năm mươi tuổi, dáng người nhìn hơi nặng nề, lúc đi qua một đường dốc thì đột nhiên ngã nhào một cái.
“Ai da.” Mông bà ấy ngã trên mặt đất.
“Roạt” một tiếng, chiếc sọt vốn đã cũ bị thủng một lỗ lớn, hai quả bí ngô qua đó mà lăn ra ngoài.
Chu Yến Tử bị đau lưng, cơn đau dữ dội ập đến khiến bà ấy co cả người lại, miệng không ngừng kêu đau, mắt nổ đom đóm, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tô Hiểu Mạn đang đi về phía này.
Tô Hiểu Mạn đặt những thứ mình đang cầm xuống đất rồi cẩn thận đỡ bà ấy lên.
Trong lòng Chu Yến Tử vô cùng ngạc nhiên.
Bà ấy là người phụ nữ chanh chua hay đi nói sau lưng người khác, trước đây bà ấy thường xuyên đi nói chuyện của Tô Hiểu Mạn trong thôn, cũng thường xuyên cãi nhau với Liễu Thục Phượng.
Vốn dĩ bà ấy còn cho rằng Tô Hiểu Mạn thấy mình bị ngã sẽ đi đến chế nhạo chứ, không ngờ Tô Hiểu Mạn lại không chút do dự chạy đến đỡ bà ta.
“Thím Chu, có sao không? Có cần đến phòng y tế kiểm tra không?"
“Không sao, không vấn đề gì, thím về nhà nghỉ ngơi một chút là khỏe, người thì không sao….” Chu Yến Tử nói, đôi mắt lại liếc nhìn rổ bí ngô trên mặt đất.
Mặc dù người không sao nhưng rổ lại hỏng mất rồi, không có cách nào mang mấy quả bí ngô này về.
Tô Hiểu Mạn nương theo tầm nhìn của bà ấy, giúp bà ấy nhặt từng quả bí ngô lên, đặt trong chiếc rổ bị thủng, lại một lần sắp xếp bí đỏ đâu vào đấy.
Chu Yến Tử chịu đựng cơn đau trên người, ôm sọt bí ngô vào ngực.
Tô Hiểu Mạn: “Thím Chu, để con đỡ thím về đi, tiện đường đi thăm cậu con.”
Hai người đều đi cùng một hướng, Tô Hiểu Mạn làm việc tốt thì làm đến cùng, đỡ lấy tay bà ấy.
Trước đây thím Chu luôn nhìn Tô Hiểu Mạn với vẻ khó chịu, nhưng bây giờ bà ấy cảm thấy lòng mình vô cùng rạo rực, thiện cảm dành cho người trước mặt liên tục dâng cao.
Bà ấy cảm thấy Tô Hiểu Mạn đã thay đổi, trở nên dễ gần hơn.
Hai người cùng đi về phía trước, bà ấy không nhịn được muốn nói chuyện với cô gái.
Giọng nói của thím Chu đã trở nên thân thiết hơn, Tô Hiểu Mạn cũng khẽ cười tiếp chuyện bà ấy.
“Hiểu Mạn này, là con cắt tóc cho Tạ lão ngũ sao?”
Tô Hiểu Mạn gật đầu trả lời: “Vâng.”
Thím Chu nhìn cô một cái, bỗng nhiên sát lại nhỏ giọng hỏi: “Có phải con quyết định cùng Tạ Cẩu Tử yên ổn sinh hoạt không?”
Tô Hiểu Mạn….
Đại khái là vậy đi.
Một bé Samoyed trắng như tuyết đang cẩn thận ăn thức ăn bất chợt xuất hiện trong tâm trí cô.
Nhóc con có đôi mắt đen láy long lanh nước, chiếc đuôi trắng như tuyết khẽ đung đưa sau lưng.
Hình ảnh đó khiến cô nhịn không được, khóe miệng khẽ cong lên.
Thím Chu nhìn thấy nụ cười này của cô, như là đã hiểu ra gì đó, đôi mắt không ngừng lóe sáng.
Tô Hiểu Mạn sững sờ khi nhận ra trong đầu mình mới hiện ra hình ảnh gì.
Sững sờ đi qua, cô lại không nhịn được bật cười khe khẽ.
Từ nhỏ cô đã luôn mong mỏi được nuôi những vật nhỏ nhắn đáng yêu như chó, mèo, nhưng mẹ Tô lại không thích, cho nên chỉ có thể tự tưởng tượng bản thân đang nuôi dưỡng vật nhỏ...
Tạ Cẩu Tử, Tạ Cẩu Tử, sau khi nghe nhiều, khiến cô có chút dễ liên tưởng như vậy.