Nhóc cún con này, chắc là mang cái gu thẩm mỹ của thẳng nam thôi.
Một đám sống rất tùy tiện, có là mỹ nam cũng có thể sống tùy tiện, không có biện pháp cứu vớt nổi giá trị nhan sắc trời ban.
Tô Hiểu Mạn hỏi ra một vấn đề từ sâu tận linh hồn: “Tạ Minh Đồ, có phải anh rất ít khi tắm rửa hay không?”
Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu.
“Ngày nào cũng tắm.” Anh nói.
Anh hơi nâng cằm lên, liếc mắt nhìn Tô Hiểu Mạn một cái, sau đó lại rũ mắt xuống, lông mi tản ra như cánh quạt, mái tóc mới cắt bung xõa mềm mại trên đỉnh đầu, còn có chút tán loạn một cách có trật tự.
Vẫn cứ ngoan ngoãn như một nhóc cún con..
Tô Hiểu Mạn không biết mình có nên tin tưởng câu trả lời của vật nhỏ này không.
Anh luôn miệng nói bản thân ngày nào cũng tắm rửa, nhưng mà nhìn qua dáng vẻ lại không khiến người ta cảm thấy anh tắm rửa thường xuyên.
Rõ ràng mọi lúc luôn trông có vẻ dính đất đầy người, không biết chui rúc vào góc bẩn nào.
Nhưng mà…
Xác thực trên người anh không có bất kỳ mùi khó ngửi nào.
Cẩn thận ngẫm lại, ngày nào cũng tắm rửa mà còn nhếch nhác tới mức này, đây giống như là vấn đề mà rất nhiều phụ huynh của học sinh tiểu học ở hiện đại gặp phải.
Tô Hiểu Mạn: “Vậy bây giờ anh đi tắm rửa thêm một lần đi, gội cả đầu nữa, tắm rửa sạch sẽ tóc vụn trên người, bằng không sẽ khó chịu.”
Tạ Minh Đồ đi tắm rửa một lần, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, đã không còn cái đầu tóc bù xù như bờm sư tử kia rồi, quả thực như biến thành một người khác vậy.
Mái tóc đen nhánh dính chút nước ẩm ướt, dưới ánh đèn mờ nhạt tạo cảm giác suôn mượt vô cùng.
Tô Hiểu Mạn nhìn về phía đỉnh đầu của anh vài cái, cô hoàn toàn không dám nhìn nhiều nửa dưới gương mặt của Tạ Cẩu Tử.
Tô Hiểu Mạn thổn thức, nếu Tạ Minh Đồ mang khăn che mặt, che đi nửa gương mặt dưới, chỉ lộ ra phần trán với lông mày kiếm cùng đôi mắt hoa đào, sẽ có cảm giác một thanh niên xinh đẹp quen thuộc.
Nhưng một khi tháo xuống khăn che mặt, làm lộ ra bộ râu khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng kia, sẽ nhất thời biến thành cẩu tử “như hoa”.
Trước kia cô từng nghe qua cái gì mà “bóng dáng sát thủ”, vậy Tạ Cẩu Tử thì gọi là cái gì?
Sát thủ nửa mặt trên?
Tô Hiểu Mạn lại không nhịn được mà nhìn vào cằm của Tạ Cẩu Tử, lập tức quay người, bả vai hơi run run, mạnh mẽ nghẹn lại không để chính mình cười ra tiếng.
– Cô muốn biết, lúc nào tên cẩu tử này sẽ không nhịn được nữa mà đi cạo bỏ râu.
Chính bản thân anh không cảm thấy khó chịu sao?
Không hiểu.
Tô Hiểu Mạn một bên vẫn đang cảm thản hành vi và thẩm mỹ của Tạ Cẩu Tử, thật khiến người ta khó hiểu, khó có thể đoán trước được, một bên lại lấy kim chỉ ra, giúp chị dâu cả nhà họ Tô may quần áo.
Vầng sáng màu vàng chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, vai phải có một bím tóc dài đen nhánh buông xuống.
Cô hơi cúi đầu, khiến cho gương mặt vốn dĩ đã quá mức diễm lệ nay lại nhiều thêm vài phần dịu dàng, hiền huệ của người thời này.
Tạ Minh Đồ ngồi trên cái ghế trúc nhỏ, cầm một con dao rỉ sắt múa may trên khúc gỗ nhỏ.
Tâm tư của anh hoàn toàn không đặt trên việc mình đang làm, bởi vì anh đã nhận ra, thỉnh thoảng ánh mắt của Tô Hiểu Mạn sẽ ngẫu nhiên rơi trên người mình.
Thân thể không chịu khống chế bắt đầu có một loại cảm giác bất an, lại xen lẫn vài phần rộn ràng vui mừng.
Thiếu niên hoàn toàn không thể tĩnh tâm.
Anh vuốt nhẹ vào cằm của mình.
– Cô ấy thích tới như vậy sao?
Ban đêm thanh tĩnh, lỗ tai Tạ Minh Đồ vẫn cứ tràn ngập đủ loại thanh âm hỗn loạn.
Tiếng côn trùng kêu vang ngày qua ngày, tiếng người khe khẽ thì thầm, những thứ này anh đều không thèm chú ý tới.
Anh chú ý nghe tiếng kim và chỉ vang lên, rất nhỏ.
---
Ngày hôm sau, Tạ Minh Đồ bắt đầu đi làm việc với người trong nhà.
Tuy rằng người thì vẫn là người kia, nhưng ông Tạ và Tạ lão tam thiếu chút nữa không nhận ra anh là ai.
“Lão ngũ? Là lão ngũ à?”
“Sao lại thay đổi kiểu tóc vậy?”
Tạ lão tam tò mò mà nhìn chằm chằm vào mái tóc Tạ Minh Đồ.
Kiểu tóc mới sạch sẽ gọn gàng, vừa thoải mái thanh tân lại rất đẹp, khác một trời một vực với cái đầu tóc rối loạn như lông chim thường ngày của lão ngũ.