Chính là một nhóc Samoyed rơi vào lưu lạc.
Quần áo vừa bẩn vừa rách, đầu tóc bù xù xõa tung.
Như một vật nhỏ tìm một góc thu mình vào, yên lặng ở đó tự mình liếm láp miệng vết thương.
Đại khái là người phụ nữ có tình yêu thương bẩm sinh với những vật nhỏ như vậy, Tô Hiểu Mạn cảm thấy, hình tượng không ổn chút nào này của Tạ Cẩu Tử thuận mắt hơn không ít.
Nhớ lại những lời Liễu Thục Phượng nói với cô vào ban ngày, lúc này Tô Hiểu Mạn nảy sinh ý muốn biết, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho nhóc Samoyed trước mặt, sau khi cắt tóc cạo râu sạch sẽ, anh sẽ có dáng vẻ gì.
Cho nên Tô Hiểu Mạn dứt khoát tìm tới một cây kéo: “Tạ Minh Đồ, tôi giúp anh cắt bớt tóc chút nhé.”
Tạ Minh Đồ vẫn luôn trong tư thế đầu cúi thấp, lúc này lại gật gật, không nói ra lời từ chối nào.
Thiếu niên thành thật tùy ý để Tô Hiểu Mạn đùa nghịch đầu tóc của anh.
Tô Hiểu Mạn thao tác cây kéo vài lần trên mái tóc của thiếu niên, phát hiện tóc của Tạ Cẩu Tử không những bù xù mà còn đen dài.
Chất tóc lại không rất tệ, khá mềm mại, sờ vào có cảm giác thật tốt, quả nhiên là giống một bé cún con lông xù.
Thật ra từ trước tới nay cô chưa từng cắt tóc cho ai, cắt tóc cho Tạ Minh Đồ vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng chưa ăn qua thịt heo không đồng nghĩa chưa từng thấy heo chạy.
Tô Hiểu Mạn từng xem người khác cắt tóc rồi, vẫn còn nhớ được từng bước.
Một tay cô cầm lược một tay cô cầm kéo, trực tiếp xuống tay với mái tóc của Tạ Minh Đồ.
Cô nghĩ thầm, dù cô có cắt không tốt tới đâu, chắc chắn vẫn đẹp hơn tạo hình Samoyed lưu lạc của Tạ Minh Đồ đi…
Đương nhiên, cũng có khả năng rất lớn là trong quá trình cắt, cô sẽ biến tóc của samoyed thành mái tóc chó gặm…
Nhưng sự thật đã chứng minh, tay nghề lần đầu tiên cắt tóc cho người khác của Tô Hiểu Mạn cũng không tồi chút nào, như thể kéo lông dê mà răng rắc cắt cho anh một cái đầu siêu soái, còn chỉnh sửa lại phần tóc mái mỏng chút.
Kiểu tóc như vậy, khiến người ta rốt cuộc nhìn rõ được đường nét gương mặt của Tạ Minh Đồ trông như thế nào.
Tô Hiểu Mạn lấy khăn lông lau vụn tóc rơi xuống trên mặt anh, chậm rãi phát hiện ra Tạ Minh Đồ thật sự không kém chút nào.
Mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt đào hoa tinh xảo, hốc mắt sâu thẳm, đuôi mắt hơi cong cong, hàng lông mi vừa dày vừa dài như lông quạ vậy.
Một sợi tóc nhỏ vụn rơi trên lông mi của anh, có chút làm anh ngứa.
Tạ Minh Đồ chớp chớp mắt, cằm hơi nâng, con ngươi đen nháy như mực mang theo ánh nước mờ nhẹ, thoạt nhìn sáng rực vô cùng, giống như viên đá quý đen nhánh cao quý được ngâm trong nước.
Rất ít người có đôi mắt đen bóng xinh đẹp thế này, Tô Hiểu Mạn không khỏi bị vẻ đẹp quá mức chói lòa này làm cho kinh ngạc, trái tim đập chậm một nhịp, cả người sững sờ tại chỗ.
Tạ Minh Đồ thấy cô gái không có động tĩnh gì, lại cúi đầu xuống, do dự hỏi: “Cái này cũng cần cạo sao?”
Anh sờ soạng đám râu lộn xộn trên cằm mình.
Tô Hiểu Mạn phục hồi tinh thần, có hơi xấu hổ, cô cảm thấy có chút kì quái mà cọ cọ sống mũi, trong lòng lại cười ha ha.
Cô nghĩ thầm: Anh cũng biết cần phải cạo sao?
“Tạm thời không cần cạo, để như vậy cũng khá tốt….” Chính bản thân Tô Hiểu Mạn cũng không rõ mình đang nói cái gì, cô mở miệng theo bản năng mà thôi.
Nhưng chờ khi cô rõ ràng mình vừa nói cái gì, lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Chịu đựng cay đôi mắt lưu lại bộ râu này ở thêm mấy ngày.
Thay đổi cũng cần phải đi từng bước một, nếu lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất trong một lần, những người xung quanh…
Rất khó có thể tiếp thu.
Lực đánh vào quá lớn!
Tạ Minh Đồ liếc mắt nhìn chiếc gương bên cạnh, như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu.
Hóa ra cô thích kiểu hình tượng này!
Trước kia anh từng nghe được một chú bác nào đó nói, đàn ông thì phải có râu mới có tư vị đàn ông, phụ nữ đều thích như vậy.
“Nhóc con này xác thực sinh ra có khuôn mặt rất đẹp.” Trong lòng Tô Hiểu Mạn tán thưởng một câu.
Cô cẩn thận đánh giá sắc mặt của Tạ Minh Đồ, trước kia có vài phần cho rằng Tạ Minh Đồ là đang cố ý che giấu dung mạo thật của mình.
Nhưng hiện tại ngẫm lại...