Nếu nhà bọn họ dám đánh Tô Hiểu Mạn, người nhà của Tô Hiểu Mạn khẳng định dám tới đánh ngược lại nhà bọn họ.
Tôn Mai phẫn hận nhổ một ngụm nước bọt trên mặt đất, ở bên ngoài nhà mắng vài tiếng cho bớt giận.
---
“Tức chết tôi rồi, tức tới nỗi tôi không ăn nổi cơm nữa.” Trở lại phòng ngủ của mình, Tôn Mai liền bắt đầu đấm ngực.
“Sao tôi lại kiếm về đứa con dâu như vậy!”
Ông Tạ đang hút thuốc nâng mí mắt lên.
Tôn Mai còn tưởng rằng cưới Tô Hiểu Mạn cho Tạ Cẩu Tử là nhặt được tiện nghi.
Nhưng bây giờ mới nhận ra, tuy rằng chẳng tốn một phân tiền nào, nhưng mà nhà mẹ đẻ của Tô Hiểu Mạn này lại quá tốt, cưới về không khác gì mời về một vị tổ tông.
Trước đây, con dâu cả và con dâu thứ ba của bà ta đều cụp mi rũ mắt khiến bà ta thoải mái, khiến bà ta cho rằng đứa con dâu nào cũng sẽ nghe lời bà ta như thế, lúc này mới lơ đãng chỉ nghĩ tới việc không cần mất tiền mà cưới vợ cho lão ngũ.
“Muốn đuổi bỏ cái tai họa Tô Hiểu Mạn này!” Bà Tạ nói.
Ông Tạ buông điếu thuốc trong miệng ra: “Không phải trước đó bà còn đắc ý, khoe khoang trước mặt vợ ông Tôn sao? Bà nói không tốn mất một mao tiền nào mà có thể cưới về đứa con dâu xinh đẹp!”
Bà Tạ: “Tôi hiện tại hận không thể để lão ngũ trả cô ta về nhà mẹ đẻ.”
Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, Ông Tạ thầm nghĩ, nhà họ Tô sao có thể để nhà họ Tạ bắt nạt con gái bảo bối của họ được?
“Đã biết nó là một tai họa, thì đừng để Diệu Tổ tới trước mặt nó nữa.” Ông Tạ nói ra.
Tôn Mai chột dạ, tính toán về sau ít tới chiếm tiện nghi của Tô Hiểu Mạn, căm giận nói: “Kêu vợ lão nhị quản lí cho kĩ chút.”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Sau này nhất định phải dạy cho cô ta một bài học.”
---
Đêm đến, Tô Hiểu Mạn mượn dùng phòng bếp một chút, ngắt ít rau hẹ, đánh hai quả trứng gà, dùng dầu và bột mì mang về từ nhà mẹ đẻ, làm được vài miếng bánh rán rau hẹ hình tam giác.
Cho chút dầu vào trong nồi, để lửa nhỏ, rán hai mặt bánh thành màu vàng cánh rán, lấy đũa chọc thử không thấy mềm, cứng cứng, vỏ vừa giòn vừa thơm, mang theo chút ánh dầu, mùi hương rau hẹ và trứng gà mạnh mẽ truyền ra ngoài, câu dẫn con sâu đói trong bụng mọi người.
Tôn Mai vốn là muốn bỏ bữa cơm tối nay, kết quả ngửi được từng đợt mùi hương này, vẫn phải mò tới bàn cơm ngồi xuống.
“Thơm quá đi, hôm nay nấu gì vậy?”
“Vợ lão ngũ làm?”
“Hôm nay về nhà, nhà mẹ đẻ cho ít dầu với bột mì.” Tô Hiểu Mạn nói ra.
Những người khác của nhà họ Tạ đều đang ngồi trên bàn cơm chờ ăn, mũi ngửi được mùi thơm của rau hẹ nồng nàn, họng nuốt nước bọt liên tục, không có cách nào, món này thật sự quá thơm.
Bọn họ đều nghe nói chuyện lúc Tô Hiểu Mạn trở về có cãi nhau một trận với chị dâu hai và Tôn Mai, nhưng lúc này thấy sắp có đồ ăn ngon, lập tức không để chuyện phía trước ở trong lòng nữa.
“Khi nào mới ăn cơm vậy?”
Tô Hiểu Mạn mang bánh rán nhân rau hẹ ra ngoài.
Cô làm hai loại bánh rán nhân rau hẹ, một loại lớn hơn một chút, một loại thì bé hơn một nửa: “Không có nhiều bột mì để làm, dựa vào số lượng, mỗi người một chiếc, bọn trẻ con đang trong thời kỳ phát triển nên sẽ ăn loại lớn, còn người lớn thì ăn loại nhỏ.”
Tô Hiểu Mạn không tính toán làm căng quá với người nhà họ Tạ, Tôn Mai và chị dâu hai muốn gây phiền toái ở chỗ cô, cô lười đối phó.
Nhưng mà cô có thể mượn sức của ông Tạ, chị dâu cả và chị dâu ba nhà này.
Dưới cái nhìn của cô, sự bất công của Tôn Mai đã khiến chị dâu cả và chị dâu ba đã oán hận rất sâu rồi, về sau chủ lực gây sự náo loạn đòi ra ở riêng chính là hai người bọn họ đấy.
Cô phân xong bánh rán nhân rau hẹ rất nhanh, để vào trong bát của mỗi người một chiếc.
Trong bát của đám trẻ con để những chiếc lớn nhất, ba đứa con nhà chị cả được phân ba chiếc bánh rán nhân rau hẹ, hai đứa con gái nhà chị ba, Xuân QUyên và Hạ Quyên, được hai chiếc.
Bọn nhỏ lần đầu tiên được ăn loại đồ ăn vừa thơm vừa có dầu thế này, ăn tới mức miệng bóng đầy dầu mỡ, cả căn phòng tràn ngập hương thơm mê người.