Chờ sau này Tạ Minh Đồ bị nhà họ Khương nhận về, hoặc là sau năm 77 khi kỳ thi đại học chính thức được khôi phục, lúc ấy hai người họ có thể đường ai nấy đi.
Khi đó bọn họ ly hôn, vừa vặn thời điểm ấy có rất nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố biểu tình, kéo theo xuất hiện một thế hệ mới với rất nhiều người ly hôn.
Tính ra bọn họ cũng là theo trào lưu ly hôn đấy, sẽ không gây ra chuyện gì để cho người ta bàn tán.
Thêm nữa, lúc ấy bọn họ cùng lắm cũng mới hai mươi mấy tuổi, tái giá không có gì khó khăn hết.
….Cũng không biết Tạ Minh Đồ có đồng ý hay không?
Nếu hai người họ ly hôn vào lúc này, có người của hai nhà ngăn cản, rõ ràng là không ly hôn được, còn sẽ để cho người trong thôn chê cười.
Tạ Minh Đồ rõ ràng không muốn xem cô là vợ, vậy thì hai người bọn họ chỉ có thể duy trì đoạn hôn nhân giả này một thời gian.
---
Tô Hiểu Mạn rời khỏi nhà họ Tô.
Liễu Thục Phượng cho cô một ít khoai lang khô nhà mình phơi, một túi bột mì nhỏ cùng một chút dầu, cho cô mang về nhà.
Chị dâu cả Dương Anh Tử còn muốn cô giúp cháu trai may quần áo, cũng bảo cô cầm theo vải về nhà, Tô Hiểu Mạn đồng ý giúp chị dâu làm quần áo, chờ mấy ngày nữa lại đưa cho chị ấy.
Khoai lang khô mà Liễu Thục Phượng phơi ăn ngon thật, cô cầm một miếng trực tiếp cắn luôn, hơi dính răng một chút nhưng rất thơm ngọt, giống như đang cắn hạt dưa vậy, ăn một miếng chưa đã thèm, còn muốn ăn miếng thứ hai.
Cô cầm theo đồ vật vừa đến cửa nhà họ Tạ, đã thấy chị dâu hai Tạ dẫn theo Tạ Diệu Tổ đang đứng chờ sẵn trong sân.
Vốn Tạ Diệu Tổ còn đang nhìn đông nhìn tây, nó vừa nhìn thấy Tô Hiểu Mạn liền kéo tay mẹ mình.
Chắc là Tôn Mai kêu cô ta tới đứng trong sân chờ cô, nhìn xem Tô Hiểu Mạn mang thứ gì về, nếu có thể chiếm được tiện nghi thì đương nhiên phải chiếm ít nhiều rồi.
Đặc biệt là phải dẫn theo Tạ Diệu Tổ, trẻ con muốn ăn nên lấy, người lớn còn có thể trách cứ gì sao?
“Vợ lão ngũ về rồi đấy à, trong giỏ có thứ tốt gì thế? Để chị dâu nhìn xem nha."
Tạ Diệu Tổ rất phối hợp với lời nói của mẹ mình, xông lên bắt đầu vây lấy Tô Hiểu Mạn, bàn tay thì trực tiếp với vào trong giỏ tre.
Tô Hiểu Mạn lập tức chụp được tay của nó, mặc kệ nó là Tạ Diệu Tổ hay là Tô Diệu Tông.
Tạ Diệu Tổ đau tới mức ôm tay lùi về phía sau, lớn tiếng mắng: “Người đàn bà lả lơi ong bướm, cẩu tạp chủng, không biết xấu hổ….”
Thật ra Tạ Diệu Tổ cũng không hiểu rõ lắm mấy lời mình mắng có ý nghĩa gì, người lớn nói như thế nào, nó liền học theo như thế.
Tô Hiểu Mạn cười lạnh: “Người biết xấu hổ sẽ không cướp đồ của người khác.”
“Chị hai, dạy dỗ con trai mình cho tốt, đừng có dài tay lung tung.”
Bị chế nhạo vài câu, chị dâu hai Tạ hít thở không thông: “Tô Hiểu Mạn, cô nói lung tung cái gì đấy!”
Tô Hiểu Mạn không thèm phản ứng, muốn đi thẳng vào trong.
Lúc này Tôn Mai lại từ trong nhà đi ra: “Cãi nhau cái gì? Làm loạn cái gì thế?”
Chị dâu hai Tạ cáo trạng: “Mẹ, Tô Hiểu Mạn nói Diệu Tổ của con về sau lớn lên phải bị bắn chết.”
“Cái gì?” Lời nói động chạm đến đứa cháu trai mình thương yêu nhất, Tôn Mai liền tức giận: “Tô Hiểu Mạn, tôi muốn xé rách miệng cô ra, sao có thể nói như vậy được!”
Lúc này trong sân nhà họ Tạ xảy ra cãi nhau đã khiến cho một, hai người khác của thôn chú ý tới.
Một bà lão vác theo rổ tới hóng hớt, người xem náo nhiệt căn bản sẽ không chê chuyện lớn, cố ý nói: “Bà Tạ, sao vậy, nhà bà nói ai phải bị bắn chết thế?”
Hô hấp của Tôn Mai ngưng trệ, bà ta là một người rất chú ý mặt mũi, càng không thích người ngoài nói về chuyện súng bắn với chết chóc trên người đứa cháu trai mình yêu nhất.
Lúc này nghe được những lời nói của bà lão kia, bà ta hồi phục được vài phần lý trí.
Bà ta mắng ngược lại chị dâu hai: “Vợ lão nhị, cô đừng có nói linh tinh. Chú ý một chút!"
“Chẳng có gì bắn chết cả, là mấy đứa ngốc này nói chuyện linh tinh với nhau.”
Tôn Mai đuổi bà lão thích hóng chuyện kia đi, rồi lại muốn tới chỗ Tô Hiểu Mạn gây phiền toái.
Tuy nhiên Tô Hiểu Mạn đã chặn cửa lại rồi, vốn bà ta còn muốn đá cửa đi vào đánh chửi cô vài cái cho hả giận, thế nhưng lại nhớ ra nhà mẹ đẻ của Tô Hiểu Mạn.