Hai người bọn họ vốn làm gì có chút tình ý nào.
Trước đây Tô Hiểu Mạn ghét bỏ anh, còn nhục nhã anh.
Anh vẫn sẽ chăm sóc Tô Hiểu Mạn đang bệnh ốm, nấu nước cơm cho cô, hiện tại lại cho cô cả thịt thỏ cùng quả dại, là muốn có được thứ gì từ cô sao?
Không mê sắc đẹp của cô, mà trên người cô cũng làm gì có thứ gì có thể lấy được.
Không lẽ bởi vì Tạ Cẩu Tử đơn thuần là một người tốt bụng thôi?
Một người thiện tâm trước khi trở thành kẻ ác.
Nhìn con thỏ nguyên vẹn trong giỏ tre, thâm tâm Tô Hiểu Mạn rất rối loạn.
Cô không biết mình có nên tiếp nhận lòng tốt của Tạ Minh Đồ hay không, mà nếu lúc này từ chối Tạ Minh Đồ, anh có cảm thấy bản thân mình bị ghét bỏ hay không…
Cái đêm tối mưa dột kia, Tô Hiểu Mạn cho phép anh cùng mình chen chúc trên giường ngủ, tuy rằng bề ngoài Tạ Minh Đồ tỏ ra chấp thuận nằm xuống, nhưng Tô Hiểu Mạn biết sau đó anh đã vụng trộm leo xuống dưới, ngủ trên đám cỏ khô.
Đây cũng là một phần nguyên nhân khiến Tô Hiểu Mạn cảm thấy yên tâm về cách làm người của anh.
Nhóc con Tạ Cẩu Tử rất quy củ, không bao giờ chiếm tiện nghi của cô đấy.
Chẳng qua nghĩ đến thân hình gầy ốm như bộ xương của Tạ Minh Đồ khi anh co rúm lại trên đống cỏ khô, Tô Hiểu Mạn lại hiếm khi cảm thấy có phần hụt hẫng.
Tuy rằng không thể làm người vợ chân chính của anh, nhưng về sau cô có thể đối xử với anh tốt một chút, bọn họ có thể làm bạn bè với nhau…
Vậy cũng được.
---
Tô Hiểu Mạn làm một chiếc túi đeo chéo, thêu đóa hoa thạch lựu ở mặt trên, rồi mang theo giỏ tre Tạ Minh Đồ đã chuẩn bị ra khỏi cửa.
Trên mặt giỏ tre trừ bỏ mảnh vải trắng, Tô Hiểu Mạn còn để thêm cái túi mới làm lên trên, đặc biệt là con thỏ ở bên trong, cô đã dùng giấy bọc lại một tầng.
Bao bọc kín mít, nhìn bên ngoài không biết bên trong có cái gì.
Ai mà ngờ cô còn chưa đi ra khỏi cửa nhà họ Tạ, đã thấy Tôn Mai chạy tới tìm cô muốn gây phiền toái.
Tôn Mai duỗi tay với ý định lật chiếc giỏ tre của cô lên: “Bên trong là cái gì? Cô muốn mang đi đâu?”
Tô Hiểu Mạn bằng động tác linh hoạt lập tức né ra, che lại chiếc giỏ, cứng rắn không cho bà ta lật lên: “Con muốn ra ngoài một chuyến, đi ngay bây giờ.”
“Cô muốn đi đâu? Có phải muốn trộm về nhà mẹ đẻ hay không? Chỗ này cô giấu cái gì? Có phải cô muốn lấy đồ nhà họ Tạ đem đi không hả?’
“Cô đứng lại, cô giấu cái gì?”
“Có phải cô muốn trộm đồ mang về nhà mẹ đẻ hay không?”
Tô Hiểu Mạn đứng lại, lật lên mảnh vải sớm đã được đánh dấu kia để Tôn Mai nhìn xem.
“Đúng là con về nhà mẹ đẻ một chuyến đấy. Mấy hôm trước nhà con còn để anh trai con mang theo canh cá cùng mấy miếng đường đỏ tới thăm con. Hôm nay con về lại nhà, có phải mẹ cũng nên giúp con chuẩn bị chút đường và bánh không, như thế con mới có thể trở về gặp mẹ và anh trai được."
Tôn Mai trừng mắt liếc nhìn cô một cái: “Cô về nhà mẹ đẻ của cô, không có đường đâu, đường nhà cô đưa tới, tôi cũng không thấy."
“Vậy con đi đây.”
“Cô từ từ đã, cô lấy đồ vật của nhà họ Tạ.” Trong lúc đuổi theo, Tôn Mai đã cướp ra được một quả dại.
Tay bà ta nhanh nhẹn, cướp về được một quả lê dại cầm trên tay, trực tiếp cắn một miếng.
Quả lê dại này là vừa rồi Tôn Mai lật túi lên, cô đã cố ý để bà ta nhìn thấy.
“Nhà họ Tạ của mẹ có thể có cái gì? Trong căn nhà kia cơ bản là trống rỗng!” Tô Hiểu Mạn bước chân đi nhanh hơn, thoáng cái rời khỏi sân nhà họ Tạ.
Sau đó Tôn Mai không đuổi theo cô nữa, thật ra bà ta cũng không dám ngăn cản Tô Hiểu Mạn, không có biện pháp.
Bà ta chính là muốn thử xem có chiếm được chút tiện nghi nào không, biết đâu trong giỏ tre là đường hay đậu phộng gì đó thì sao, tùy tiện bốc lên một nắm như vậy rồi bỏ chạy luôn…
Kết quả, trong đó toàn là quả dại!
Tôn Mai cầm được quả lê dại trong tay, cũng chẳng muốn gây sự gì nữa.
“Phi! Thế mà lại là quả lê nát!” Tôn Mai mắng vài câu rồi đi vào trong nhà.
Vừa rồi vì cướp được quả lê, bà ta liền gấp gáp đưa lên miệng cắn một miếng, lập tức khiến răng bà ta lung lay một trận.
Tôn Mai bụm miệng, hít một hơi sâu.
Tô Hiểu Mạn cầm theo giỏ tre, khẽ cười một tiếng.
Tối qua còn thừa lại hai quả lê dại, tới sáng hôm nay chúng đã không còn tươi nữa, có chỗ bị nhũn, cũng có chỗ bị dập.
Tô Hiểu Mạn cố tình xếp chúng lên phía trên cùng đấy, chính là để phòng ngừa người nào đó dò hỏi trong giỏ tre có đồ vật gì.