Tô Hiểu Mạn hơi sửng sốt, tay mở gói đồ kia ra, phát hiện bên trong chính là vài quả thạch lựu và lê rừng, còn có một lọ mật ong nhỏ.
Vốn dĩ đang đói bụng, lập tức phát thèm, cô bóc một quả thạch lựu, phát hiện tuy rằng lựu này chỉ nhỏ như vậy nhưng thịt quả bên trong rất đỏ, cũng rất ngọt.
Lê dại cũng ăn ngon vô cùng.
“Anh lên núi tìm? Cho tôi?”
“Cô ăn.” Tạ Minh Đồ cúi đầu, rầm rì nói ra hai chữ.
“Mật ong cũng tặng cho tôi?”
“Ừ.”
Vốn Tô Hiểu Mạn không thật sự muốn nhận đồ vật của anh, nhưng nghĩ tới ngày mai cô phải về nhà họ Tô, tay không về nhà thì không tốt lắm, mang theo lọ mật ong, lại mang túi đồ này cho mẹ mình, cô mới trở về mà không thấy xấu hổ.
“Chờ thêm vài ngày nữa, tôi mua thứ khác trả lại cho anh.”
Tạ Minh Đồ cúi đầu ngồi ở trên ghế, cầm dao điêu khắc gỗ, cũng không có phản ứng gì khác.
Tô Hiểu Mạn nếm thử bình mật ong, phát hiện mật ong dại bây giờ ăn ngon thật, lấy đũa chấm một chút, trực tiếp ăn luôn, hoàn toàn không thấy dắt cổ, chỉ có vị ngọt thanh gây nghiện.
Đúng là mật ngon.
“Ngay mai tôi muốn về nhà một chuyến, về tay không không tốt lắm, bình mật này tôi muốn tặng cho cha mẹ mình.”
“Cô muốn về nhà?”
“Ừ.” Tô Hiểu Mạn đáp một tiếng.
Cô vẫn cho rằng Tạ Minh Đồ luôn trầm mặc sẽ không nói chuyện, không nghĩ tới thế mà anh lại mở miệng hỏi cô.
“Làm sao thế?”
Tạ Minh Đồ cúi đầu, lại không nói câu nào nữa.
Ngày hôm sau Tô Hiểu Mạn dậy rất sớm, trong lòng cô luôn nhớ đến chuyện về nhà, quyết định nhanh chóng, mang cho mẹ ruột một cái túi chứa đựng tấm lòng của con gái.
Hiện tại toàn thân Tô Hiểu Mạn chẳng có thứ gì dư thừa, đành chỉ có thể tự tay làm gì đó để biểu lộ tấm lòng hiếu thảo.
Lúc này trở về nhà họ Tô, cô về tay không thì không tốt lắm.
Vốn Tô Hiểu Mạn có chút bản lĩnh thêu thùa, tay nghề rất được, cái túi tiền để tặng cho Khương Yến Đường hồi trước, trên mặt túi có thêu một chữ “Khương” sạch sẽ xinh đẹp.
Mà một người Tô Hiểu Mạn khác còn đã từng nghiêm túc học qua nghề thêu Tô Châu.
Tô Hiểu Mạn mặc xong quần áo, chải đầu rồi tết tóc ngay ngắn gọn gàng, không chờ cô tìm được kim chỉ, đã thấy giỏ tre trên bàn trước tiên.
Mặt giỏ tre còn trải một tầng vải bố màu trắng, nhìn bên trong hình như có không ít đồ.
Tô Hiểu Mạn lật tấm vải trắng lên, lập tức nhìn thấy những đồ bên trong.
Bên trong có không ít quả dại mới hái, cũng là thạch lựu và lê dại hái từ trên núi xuống, Tô Hiểu Mạn đã ăn thử hai thứ này vào ngày hôm qua, ngọt cực kì.
Những quả dại này tựa hồ đã được người ta rửa qua, vỏ trái cây sạch sẽ, lựu dại đỏ rực mê người.
Rổ bên phải đựng quả dại đã rửa sạch và mật ong, bên trái là một con thỏ hong gió khô.
Tô Hiểu Mạn khiếp sợ: “???!!!”
Thịt thỏ?
Cô tỉ mỉ kiểm tra thử một chút, đúng thật là thịt thỏ không sai tí nào.
Tô Hiểu Mạn cực kì khiếp sợ, nếu nói những quả dại này là sáng nay Tạ Minh Đồ đi hái, vậy thì thịt thỏ này?
Chẳng lẽ cũng là thỏ hoang anh bắt được?
Nhưng mà bắt thỏ hoang về lại còn làm thịt thỏ hong gió, ít nhất cũng cần một khoảng thời gian chứ?
Tô Hiểu Mạn…
Tô Hiểu Mạn có hơi chết não, chỗ thịt thỏ này chẳng lẽ là do “nhóc thành thật đáng thương” Tạ Cẩu Tử đi trộm được rồi đem về giấu.
Cũng đúng mà, cho dù anh thành thật như thế nào đi chăng nữa, thì ở nhà cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mẹ là loại bất công đến quá đáng.
Anh lên núi vất vả lắm mới bắt được thỏ hoang, đương nhiên là phải giấu đi rồi vụng trộm ăn một mình.
Nếu đổi lại là Tô Hiểu Mạn, đoán chừng cô cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
Ngày hôm qua nghe cô nói là phải về nhà một chuyến, còn không thể đi tay không trở về, cho nên sợ cô khó xử, anh liền hào phóng mà hiến ra con thỏ mình cất giấu được?
Anh như thế…
Thật đúng là thành thật.
Đơn thuần?
Tô Hiểu Mạn có chút không hiểu tâm lý của Tạ Minh Đồ cho lắm.
Dựa theo những biểu hiện trước đây của anh mà phán đoán, Tạ Minh Đồ tuyệt đối không coi cô là vợ mà đối đãi, tuy rằng họ ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng không hề có những hành động không quy củ nào cả.