Một nam thanh niên trí thức chỉ vào một góc mà kêu lên, một câu này của hắn, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Không ít người nhìn theo phương hướng hắn ta chỉ, duy có mỗi Khương Yến Đường vẫn cúi đầu uống nước.
Tầm nhìn giữa đồng ruộng cực kì trống trải, trong rừng từng trận tiếng chim hót, một cô gái trẻ tuổi cầm theo giỏ tre đi trên đường nhỏ bên bờ ruộng tới phía chân núi.
Cô mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, bím tóc thắt rũ bên vai trái.
Khi gió thổi qua, quần áo dính sát vào trên người cô, phác họa ra dáng người lả lướt hấp dẫn, vòng eo thon mảnh khảnh chỉ một cánh tay vẫn có thể ôm hết.
Bên đường, không ít người dừng lại công việc trong tay.
“Đó là Tô Hiểu Mạn?”
“Không phải mấy ngày trước còn đòi sống đòi chết sao? Sao hiện tại lại trở nên xinh đẹp như vậy?”
“Như thể thay đổi thành một người khác vậy.”
Tạ Minh Đồ đang làm cỏ nghe được động tĩnh xung quanh, lúc quay đầu trùng hợp thấy Tô Hiểu Mạn đi tới, lưỡi liềm trong tay suýt nữa cầm không vững.
Trong đầu không tự giác nhớ lại lúc ban đêm, tiếng hít thở rõ ràng và và mùi hương nhẹ nhàng kia…
Anh định thần lại, cúi đầu dời tầm mắt đi, mím môi nắm chặt lưỡi liềm trong tay.
Anh cả nhà họ Tô, cũng là anh trai Tô Hiểu Mạn cũng ở đây, anh buông quốc xuống, cao hứng nói: “Hiểu Mạn nhà ta càng ngày càng xinh đẹp.”
Anh ba Tô không khỏi gật đầu, tự hào nói: “Đó là em gái tôi!”
Vợ anh cả Tô đứng ở bên cạnh hừ một tiếng, cô ta đã sớm không chịu đựng được cô em chồng xinh đẹp này nữa.
Người cũng đã gả đi rồi, cha mẹ vẫn để lão tam đưa canh cá, đưa đường qua đó.
Có người huýt sáo một tiếng.
“Tạ Cẩu Tử thật đúng là có phúc, cô gái xinh đẹp như vậy gả cho anh ta.”
“Nếu biết trước vậy tôi sẽ nhảy xuống nước đi cứu cô ấy.”
“Loại chuyện tốt này sao không rơi xuống trên đầu chúng ta nhỉ?”
“Cậu nằm mơ đi thôi, cậu cho rằng mình là thanh niên trí thức Khương hả?”
…
Mấy người thanh niên trí thức đứng ở trên sườn núi phục hồi tinh thần lại.
Lâm Bạch Tuấn đẩy cánh tay Khương Yến Đường, hét to một tiếng đùa cợt: “Xong rồi, chờ chút nữa Tô Hiểu Mạn cô ta lại đến dây dưa với cậu.”
Lòng Tư Mã Chiêu người qua đường cũng thấy!
Lúc này Khương Yến Đường rốt cuộc mới ngẩng đầu lên, thấy Tô Hiểu Mạn từ bên kia đi tới, thoáng chốc không khỏi trợn trừng mắt.
Sau khi quyết định mấy đứa con dâu trong nhà thay phiên nhau đi đưa cơm, người thứ nhất thay phiên chính là Tô Hiểu Mạn.
Giữa trưa đi đưa cơm, Tôn Mai trợn mắt trợn mũi trừng Tô Hiểu Mạn rất nhiều lần, nhân tiện còn cảnh cáo cô vài lần.
“Cô không được ăn vụng, nếu như bị tôi phát hiện…”
Tô Hiểu Mạn hoàn toàn xem lời bà nói như gió thoảng bên tai.
Bà Tạ: “Cầm.”
Tô Hiểu Mạn xách theo giỏ tre chứa đầy đồ ăn, dưới ánh mắt xem kịch vui của chị dâu thứ hai, ra khỏi cửa.
Chị dâu hai nghĩ thầm, chó không đổi được bản tính ăn phân!
Chờ xem Tô Hiểu Mạn sẽ vì thanh niên trí thức Khương mà gây ra chuyện cười gì.
---
Tô Hiểu Mạn mang theo đồ ăn đi đến phía núi.
Đường đi đều là bờ ruộng nhỏ hẹp, chỉ cho khoảng một người đi qua được, lúc đi cần phải cẩn thận một chút, rất dễ bị trượt chân.
Xuyên qua vài mẫu ruộng lúa, Tô Hiểu Mạn xách theo giỏ tre trong tay, kéo một nhánh cây bò lên sườn núi.
Sau khi cô đi lên thì phát hiện, trên sườn núi bên này có vài cây dâu tằm, vào tháng 4 trên cây điểm xuyết những quả dâu tằm đỏ đen, rất ngọt, rất nhiều trẻ con trong thôn thích tới vặt, không tới mấy ngày đã vặt không còn một quả.
Cây dâu tằm này là cây dâu cái, cũng là cây dâu, lá cây có thể dùng để nuôi tằm.
Bên đại đội Thanh Hà bọn họ ít nuôi tằm, chỉ có người ở huyện kế bên mới thích nuôi tằm, có tay nghề nuôi tằm.
Tô Hiểu Mạn hái được vài chiếc lá dâu, ngón tay vuốt ve qua gân lá cây, bỗng dưng nhớ tới việc ngốc trước kia mình từng làm.
Từng là thiên kim giả Tô Hiểu Mạn, từng tự tay nuôi tằm.
Vì chuẩn bị cho sinh nhật của mẹ, cũng để biểu đạt tấm lòng hiếu thảo của mình, cô đi theo một vị lão sư học tập, tự tay nuôi một đám tằm, nuôi tằm nhả tơ, dệt thành tơ lụa.
Cô đã may cho cha và em trai mỗi người một bộ quần áo, cũng làm cho chính mình một bộ sườn xám.
Chẳng qua cuối cùng, cũng chẳng chiếm được thứ tốt đẹp gì.
Nhưng được nghe một câu trào phúng: Toàn thân lụa hoa giả, chẳng phải người nuôi tằm.