“Thư tình cô ta viết buồn cười chết người, một nửa toàn là lỗi chính tả, xiêu xiêu vẹo vẹo, tới cả tên của thanh niên trí thức Khương cũng viết sai mất ha ha ha, cô ta còn không biết xấu hổ mà dây dưa với thanh niên trí thức Khương.”
Hai người nữ thanh niên trí thức trong đó nói chuyện tương đối cay độc, dùng ngôn từ hung hăng để phê bình chê bai Tô Hiểu Mạn tới mức thương tích đầy mình, mà nam thanh niên trí thức bên cạnh cũng phụ họa vài tiếng.
Tô Hiểu Mạn rất xinh đẹp, thanh niên trí thức Khương không để cô vào mắt nhưng mấy người thanh niên trí thức khác, hoặc ít hoặc nhiều vẫn có chút tình ý với cô.
Nhưng mà Tô Hiểu Mạn gióng trống khua chiêng lưu luyến si mê thanh niên trí thức Khương, những người đàn ông khác đều coi thường cô.
Bởi vậy các thanh niên trí thức khác dù có chút ý tứ với cô, nhưng cũng chưa dám biểu lộ ra bên ngoài.
Đoàn người bọn họ gặp được Khương Yến Đường cùng người nằm đối diện giường của hắn là Lâm Bạch Tuấn, liền gọi hai người bọn họ cùng đi làm việc.
Trong đó có người thanh niên trí thức họ Tưởng trêu trọc Khương Yến Đường, “Thanh niên trí thức Khương, Tô Hiểu Mạn kết hôn rồi, cậu có cảm thấy tiếc hay không?"
“Tuy rằng trình độ văn hóa của Tô Hiểu Mạn thấp, lại là một cô gái nông thôn, nhưng mà rất xinh đẹp, tay nghề cũng không tồi, bánh cô ấy làm ra thơm ngon lắm.”
Lúc trước Tô Hiểu Mạn theo đuổi Khương Yến Đường, lâu lâu sẽ làm đồ ăn mang tới đây, tay nghề của bản thân cô không tệ, lại vì lấy lòng người mình thích nên làm thức ăn tương đối xuất sắc.
Điểm của thanh niên trí thức ở trong nhóm thanh niên trí thức, thay phiên nấu cơm nấu thức ăn, lương thực của bọn họ không nhiều lắm, tay nghề nấu ăn lại giống nhau, ngày thường chẳng có thứ gì ngon mà ăn.
Cho dù mấy người nữ thanh niên trí thức không thích Tô Hiểu Mạn thì có đôi khi họ vẫn chờ mong cô tới đây, bởi vì đồ vật cô đưa cho Khương Yến Đường, Khương Yến Đường cho dù không ăn, cũng sẽ mang tới chia cho mấy người bọn họ.
Có vài người đi ăn ké, ăn ké thành thói quen rồi.
“Đáng tiếc, về sau cô ấy sẽ không đến cho đồ nữa.”
“Tiếc thì anh mau cưới cô ta về đi?”
“Thôi khỏi, người mà người ta tâm tâm niệm niệm là thanh niên trí thức Khương, cho dù hiện tại có kết hôn, vẫn sẽ nhớ thanh niên trí thức Khương, tôi không muốn đội nón xanh đâu.”
Khương Yến Đường có vẻ ngoài đoan chính trắng trẻo, dáng người trung bình, ở trong đám thanh niên trí thức đã được coi là xuất sắc nhất.
Đối với các cô gái trẻ tuổi, đây chính là loại diện mạo người làm văn hóa mà các cô thích nhất.
Cách nói chuyện của anh ta lại thanh nhuận ôn hòa, ở nhóm thanh niên trí thức rất được hoan nghênh.
Người khác đều nói trên người anh ta có hơi thở của các nhà giáo thời xưa, thực nho nhã mê người.
Nhóm thanh niên trí thức cả trai lẫn gái bắt đầu đi làm việc, bọn họ mới tới đội trại mấy tháng trước, chưa người nào làm quen việc nhà nông cả, cho dù là các nam thanh niên trí thức thì mỗi ngày cũng chỉ làm được năm sáu mét.
Thật vất vả chịu đựng qua mùa hè nóng bức, nhưng trước mắt là tháng 9, uy lực của nắng gắt cuối thu vẫn không giảm đi chút nào.
Mới làm trong chốc lát đã mồ hôi đầy đầu, đám người đành bỏ mũ xuống ngồi dưới bóng cây hóng mát.
“Mọi người muốn uống nước không? Tôi lấy nước tới đây cho mọi người.” Một cô gái trẻ tuổi đội mũ rơm cười khanh khách, xách một xô nước đi tới.
Là Trương Lị Lị vừa trọng sinh trở về.
Nhóm thanh niên trí thức vây tới uống nước.
“Trương Lị Lị, cô trắng lên không ít.”
“Trương Lị Lị, cô thật cần mẫn.”
“Cảm ơn nước của Lị Lị nhé.”
Làn da Trương Lị Lị ngăm đen, dung mạo cũng chỉ có thể nói là thanh tú.
Sau khi trọng sinh trở về, cô ta bắt đầu chú ý chống nắng, che chắn bản thân kín mít, gần đây đã trắng lên không ít.
“Lị Lị…” Trong đó có một nam thanh niên trí thức đeo kính tên Hà Lượng, nhìn Trương Lị Lị muốn nói lại thôi.
Trước đó Hà Lượng và Trương Lị Lị rất ái muội, bọn họ gần như đã là một cặp đang lén lút.
Mà tên thanh niên trí thức tra nam đời trước vứt bỏ Trương Lị Lị, chính là Hà Lượng.
Sau khi Trương Lị Lị trọng sinh, điều đầu tiên cô ta làm là phân rõ quan hệ với Hà Lượng, không dây dưa với gã nữa.
Nhưng Hà Lượng vẫn muốn ở bên nhau với cô ta, vẫn có ý đồ dây dưa với cô ta, mặc kệ Trương Lị Lị luôn chê phiền lụy với gã.
Ánh mắt Trương Lị Lị thì đặt ở trên người Khương Yến Đường.
“Mọi người xem kìa, đó không phải là Tô Hiểu Mạn sao?”