Lão tam nhà họ Tạ, Tạ Hoa Đông là một người đàn ông trung hậu thành thật, có chút hiếu thuận ngu ngốc, trở về gặp Chu Tiểu Hủy thì bắt đầu oán trách: “Sao hôm nay lại cãi nhau với mẹ anh?”

“Mẹ anh tức giận lắm, mới trở về đã nói anh một trận đây này."

Chu Tiểu Hủy nghe vậy thì buồn bực trong lòng: “Nói thì nói thôi, mẹ thiên vị nhà lão nhị cũng không phải chuyện ngày một ngày hai."

“Không phải anh nói với em là trước đây chị dâu hai trộm giấu đi khá nhiều đồ ăn sao? Em đau lòng anh đó, vốn dĩ ngày nào cũng làm việc mệt mỏi vậy rồi, vất vả lắm mới có thể nếm được chút thịt mỡ…”

Tạ Hoa Đông xua xua tay: “Anh không cần em đau lòng!”

“Em cũng bớt thương xót cả hai đứa con gái của em nữa. Xuân Quyên và Hạ Quyên, hai đứa nó không phải vẫn rất tốt à?”

Chu Tiểu Hủy nghe chồng mình nói như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa khổ sở nhưng cũng không biết nói gì cho phải.

Người ngoài còn quan tâm đến hai đứa con gái hơn cả cha của chúng.

Nhớ tới hôm nay, thấy được bộ dáng lúc con gái mình trộm soi gương, trong lòng cô ta vừa chua xót lại cay đắng.

Chu Tiểu Hủy lẩm bẩm: “Anh không phát hiện Xuân Quyên của chúng ta, hôm nay không giống mọi ngày sao?”

Tạ Hoa Đông sửng sốt, sau đó chẳng hề để ý mà nói: “Con gái mà, đều như vậy, có miếng cơm ăn là không tồi rồi."

“Em ít nói chuyện với vợ lão ngũ thôi, cũng đừng tới mắng chửi làm gì, Tô Hiểu Mạn không phải là người phụ nữ tốt lành gì đâu."

“Hiện tại cứ yên tâm sinh con ra, bớt gây họa một chút đi." Tạ Hoa Đông cảm thấy, mẹ anh ta không nên để Tạ Minh Đồ cưới Tô Hiểu Mạn về làm vợ.

Cô gái này không hề biết tôn trọng trưởng bối chút nào cả, đặc biệt mẹ đẻ cô ta lại là chủ nhiệm hội phụ nữ, cậu cả là đội trưởng đội sản xuất, người lớn lên đẹp, bên trên còn có ba người anh trai.

Tuy rằng không tốn tiền cưới cô ta về, nhưng mà cưới một người như vậy thì nhà họ Tạ cũng không dám có thái độ.

Nhà mẹ đẻ của Tô Hiểu Mạn người đông thế mạnh, còn ở cùng một thôn, nếu Tô Hiểu Mạn bị bắt nạt ở nhà họ Tạ thì ba người anh trai của cô sẽ vác gậy gộc, quốc xẻng tới tận cửa tìm.

Đạp lên nắng chiều, Tạ Minh Đồ cõng một bó củi về nhà, đi vào sân sau liền bỏ củi xuống trước.

Con trai Tạ lão nhị là Tạ Diệu Tổ thấy anh trở về liền bắt đầu ồn ào, hét lớn: “Tạ Minh Đồ đã trở về!!! Tạ Minh Đồ đã trở về!!!”

Nó làm cái mặt quỷ.

Mẹ nó nói với nó, nếu Tạ lão ngũ về tới là phải hô to lên, để bà nội là người đầu tiên nghe thấy được, đêm nay sẽ cho nó ăn đường.

Tôn Mai ở bên trong quả nhiên nghe thấy được, gương mặt già của bà ta âm trầm, trên khuôn mặt hiện lên vẻ cay nghiệt, mái đầu đã xám trắng đi rất nhiều.

Bà ta hét lớn: “Kêu Minh Đồ cái gì, phải gọi là chú Cẩu Tử!”

Tô Hiểu Mạn nghe được lời này: “...?”

Cẩu Tử?

Người đàn ông tuấn mỹ nhưng hung ác nham hiểm….là vai ác?

Nhũ danh là Cẩu Tử?

Chú Cẩu Tử?

Mỗi lần nhớ đến câu miêu tả Tạ Minh Đồ trong tiểu thuyết kia, Tô Hiểu Mạn lại có một loại cảm giác hoang đường tới buồn cười.

Tôn Mai đứng lên, liếc xéo Tô Hiểu Mạn một cái, thấp giọng lẩm bẩm vài câu: “Phi! Nó mà cũng xứng gọi là Minh Đồ?”

Một câu này bị Tô Hiểu Mạn nghe được, trong lòng cô đột nhiên trầm xuống.

Có lẽ Tôn Mai vẫn luôn biết rằng Tạ Minh Đồ không phải con trai ruột của bà ta, thậm chí năm đó…

Là bà ta cố ý đánh tráo hai đứa trẻ!

Sẽ có người ác độc như thế sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play