Chuyện Tô Hiểu Mạn theo đuổi thanh niên trí thức Khương là chuyện mà toàn thôn đều biết.
Sao có thể để lão ngũ cưới loại phụ nữ này được!
Lúc trước ông Tạ khuyên Tôn Mai đừng có tạo ra mối hôn sự này, chọn cho lão ngũ một cô gái mộc mạc cần mẫn về làm vợ, nhưng Tôn Mai cố tình không nghe.
Rồi sẽ phải tự chịu đựng hậu quả xấu thôi.
Ông Tạ nghiêng người hút điếu thuốc, thoải mái nhả một hơi khói.
Tôn Mai thấy thế thì vô cùng bất mãn, đẩy vai ông ta một cái, hung tợn nói: “Này, ông già, nếu ông thật sự đồng ý chuyện này thì về sau tôi sẽ để chúng nó thay phiên nhau đi đưa cơm đấy nhé."
Ông Tạ không buồn nhấc mắt lên, nói: “Để mấy đứa nó thử xem."
Bà Tạ: “Hừ, vậy ông cứ chờ mà xem, nếu chúng nó ăn vụng thì các ông sẽ ăn không đủ no, xứng đáng."
“Vợ lão nhị cực khổ mang cơm cho mấy người lâu như vậy rồi, mà mấy người vô lương tâm các ông chẳng nhớ tới công lao của nó chút nào."
Ông Tạ câu được câu không, nằm duỗi thân thể.
Ông ta nghĩ thầm, nếu không phải con dâu thứ hai đưa cơm thì có khi bọn họ lại được ăn no một chút.
“Tôi cũng muốn đứng về phía nó…”
Nhưng ông cũng muốn ăn nhiều thịt mỡ hơn chút mà.
“Thế nhưng mấy đứa chúng nó đều là con dâu trong nhà."
Hứa Diễm Lan trở về mới biết được chuyện này, vô cùng tức giận.
“Chị dâu cả và vợ lão tam thế mà dám đâm sau lưng tôi."
Chị dâu cả mồ côi cha mẹ, tuy rằng sinh được hai đứa con trai, nhưng chồng không ở nhà, cũng chẳng có nhà mẹ đẻ chống lưng, luôn chỉ kẹp đuôi hóp ngực mà sống, tùy ý để cô ta bắt nạt.
Còn vợ lão tam thì nhà mẹ đẻ nghèo, mẹ ruột còn sinh bệnh nên phải ngầm trộm trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, hơn nữa còn sinh ra hai đứa con gái nên luôn luôn không dám gây sự.
“Ai ôi, Chu Tiểu Hủy cho rằng cô ta có thai là bắt đầu lên mặt được rồi hả? Cái loại bạc mệnh như cô ta không sinh được con trai, xứng đáng bị khắc chết."
Tạ lão nhị gác một cặp mắt kính trên sống mũi. Ở nông thôn bọn họ, không mấy người đàn ông có thể đeo kính được.
Trước kia có rất nhiều người còn chưa từng thấy qua vật này, hiện giờ chỉ có hắn và thanh niên trí thức trong huyện thành mới có kính để đeo.
Hắn đeo kính đi ra ngoài, rất nhiều người không quen biết hắn đều nhận nhầm hắn thành thanh niên trí thức trong thành tới.
Xem hắn thành một người thành phố rất có văn hóa.
Hắn nghe Hứa Diễm Lan nói, cảm thấy câu này cô ta nói quá khó nghe: “Em đừng nói lung tung những lời thế này."
“A!” Hứa Diễm Lan cười lạnh một tiếng: “Vẫn là Tô Hiểu Mạn kia thích gây chuyện."
“Hôm nay có thấy mấy người thanh niên trí thức Khương ở đó không?”
Tạ lão nhị: “Có chứ, đều làm việc ở đó mà."
Quả nhiên, Hứa Diễm Lan nghĩ thầm, Tô Hiểu Mạn gây sự đòi đi đưa cơm, khẳng định là có mục đích, nhìn xem, không phải là lòi ra rồi sao?
“Nếu như anh có thời gian rảnh thì cũng thử theo cha đi làm việc xem, vừa kiếm được thêm một chút công điểm cho nhà chúng ta, mà có khi còn được xem trò hay đấy."
“Trò hay gì cơ?”
“Ngày mai em sẽ bảo mẹ để Tô Hiểu Mạn đi đưa cơm, anh cứ chờ mà xem kịch hay."
Tạ lão nhị vừa nghe lời này của vợ thì lập tức hiểu ra: “Được, ngày mai anh sẽ đi."
Tuy rằng Tạ lão nhị thích xem mấy chuyện náo nhiệt như thế này, nhưng nghĩ lại dù sao chuyện này cũng liên quan tới em trai của hắn, làm hắn có chút không thoải mái lắm.
“Mẹ anh không nên để tiểu ngũ cưới Tô Hiểu Mạn."
Hứa Diễm Lan cười lạnh: “Cưới thì sao chứ, không lẽ anh cảm thấy cô ta còn có thể lật trời sao?”
Cô ta thấy, Tô Hiểu Mạn khẳng định sẽ không đưa cơm ra hồn.