Sau khi Hoắc Quyện ngồi xuống, Bùi Dữ Nhạc liền ngửi được một mùi Lãnh Bách Hương.
Thật ra khi Hoắc Quyện kéo rèm cửa bước vào, cậu đã mơ hồ ngửi thấy mùi hương này, nhưng bây giờ hắn ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một người, mùi tin tức tố đó lại càng nồng đậm hơn.
Đúng rồi, hắn hình như đã nói… Không còn dùng thuốc ngăn cách nữa?
Bùi Dữ Nhạc ngửi thấy mùi tin tức tố của Hoắc Quyện, nhớ lại lần chạy trối chết trước mặt Hoắc Quyện một tuần trước.
Cậu lần đầu tiên bị một người đàn ông tỏ tình, nghiệp vụ thật sự là không thuần thục, không biết phải đáp lại thế nào, cười gượng đẩy Hoắc Quyện ra một cái rồi co giò bỏ chạy. Sau đó ở trong lớp coi như hắn không tồn tại hoặc thu nhỏ sự tồn tại của mình lại. May mà Hoắc Quyện biết cậu xấu hổ, phần lớn thời gian đều nằm bò ra ngủ, nếu không cũng là chống cằm xuất thần, cũng không có cố tình bắt chuyện gì với cậu, lúc này mới làm tinh thần Bùi Dữ Nhạc không còn căng thẳng nữa
Nhưng mà tinh thần Bùi Dữ Nhạc thả lỏng một chút, một loại cảm xúc không nói nên lời khác lại trỗi dậy.
Rất có một loại cảm giác ấm ức vì chưa được giải quyết vấn đề.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT