Thứ Bảy, Bùi Dữ Nhạc vừa hoàn thành màn cuối cùng của trò chơi cậu đang chơi. Cậu đặt tay cầm xuống, duỗi người một cái.

“Hì hì…”

Vì không còn tập trung vào trò chơi, tiếng cười từ ngoài cửa phòng khép hờ vang lên rõ ràng hơn, lọt vào tai cậu. Bùi Dữ Nhạc quay đầu nhìn ra cửa, hơi nghi hoặc.

Không biết em gái Bùi Nghi Hoan rốt cuộc đang làm gì bên ngoài, ngay cả khi cậu đeo tai nghe vẫn nghe thấy tiếng cười ngớ ngẩn của cô vang lên thật lâu.

Sau khi thông qua màn chơi trong game, cảm thấy hơi rảnh rỗi, Bùi Dữ Nhạc không khỏi nổi lên tò mò. Cậu rời ghế, mở cửa phòng khép hờ, bước ra ngoài. Cậu thấy em gái mình nằm dài trên sofa, không biết đang đọc tiểu thuyết gì, vừa đọc vừa không ngừng cười lớn.

Bùi Dữ Nhạc liếc nhìn, thấy chi chít chữ, tiện miệng hỏi: “Đang đọc tiểu thuyết gì vậy? Hay lắm à?”

Ngoài trò chơi, cậu cũng rất thích đọc tiểu thuyết. Cuốn sách trước cậu đọc hơn một năm mới kết thúc, giờ đang muốn tìm cuốn mới. Thấy em gái đọc say mê như vậy, cậu thực sự tò mò.

Dù cậu cảm thấy tiếng cười của em ấy hơi kỳ cục, làm người ta rợn tóc gáy.

Bình thường hai anh em hay gợi ý truyện cho nhau. Nhưng lần này, khi Bùi Dữ Nhạc thò đầu định xem nội dung, Bùi Nghi Hoan lại vẫy tay, giọng qua loa đuổi cậu: “Cái này không hợp với anh đâu, chơi game của anh đi.”

Bùi Dữ Nhạc nói: “Game anh phá đảo rồi.” Thấy Bùi Nghi Hoan hiếm khi từ chối, cậu nghi ngờ hỏi: “Sao lại không hợp với anh? Em không phải đang đọc thứ gì không đứng đắn đâu đấy chứ…”

“Khụ khụ khụ.”

Bùi Nghi Hoan ho khan một tiếng, mắt đảo một vòng, lộ ý muốn trêu chọc. Cô cười giảo hoạt, không có ý tốt, đưa một cuốn sách bên cạnh cho cậu: “Em còn chưa đọc xong đâu, anh lấy cuốn này ra góc kia đọc đi. Đọc xong thấy hợp thì qua giá sách của em lấy mấy cuốn khác, còn nhiều lắm.” Đảm bảo sẽ mở rộng tầm mắt!

Bùi Dữ Nhạc cúi đầu nhìn, thấy bìa sách viết 《AA: Đối Đầu Gay Gắt》.

Nhìn qua giống truyện về cảnh sát và tội phạm.

Nhưng chất giấy có vẻ thô ráp, rẻ tiền, bìa sách cũng đơn sơ, không tinh xảo chút nào.

Bùi Dữ Nhạc lật qua loa, ngẩng mắt thấy em gái đang nhìn cậu với vẻ trêu chọc, cậu bình tĩnh hỏi: “Đây là sách ‘trân quý’ của em?”

“Trân quý” là thuật ngữ riêng giữa hai anh em. Dù bình thường họ hay gợi ý truyện cho nhau, nhưng có một loại truyện mà dù Bùi Nghi Hoan có đề cử thế nào, cậu cũng tuyệt đối không đọc.

Theo cách nói của em gái, đó là loại văn “da vịt giòn” (ám chỉ truyện có nội dung nhạy cảm, thường là tình cảm nam-nam).

“Đâu chỉ có vậy.” Thực ra, đây là tác phẩm mà cô dốc hết tâm huyết. Bùi Nghi Hoan giơ tay ra hiệu dừng lại, có chút ngượng ngùng thừa nhận rằng đó là fanfic do chính mình viếtCô hạ giọng: “Anh đọc thử đi, đọc xong lấy con mắt đọc truyện của anh đánh giá xem, được mấy điểm?”

“…”

Bùi Dữ Nhạc suy nghĩ một lúc, nhận lấy sách, gật đầu: “Được.”

Sau khi đồng ý, Bùi Dữ Nhạc cầm sách về phòng.

Cậu quay lại chỗ ngồi, chính thức mở cuốn tiểu thuyết có tựa đề giống truyện cảnh sát-tội phạm, rồi bắt đầu đọc.

Ban đầu còn khá thú vị, văn phong hài hước, sinh động. Nhưng càng đọc, Bùi Dữ Nhạc dần cảm thấy có gì đó không ổn.

Không hẳn là kiểu tiểu thuyết cảnh sát-tội phạm mà cậu biết, mà bối cảnh có phần giống khoa học viễn tưởng. Ở một kỷ nguyên nào đó, con người phát triển thành sáu giới tính, không chỉ có nam và nữ.

Ngoài nam và nữ, còn chia thành Alpha, Beta và Omega. Bùi Dữ Nhạc đọc một nửa, bỏ qua mối quan hệ tình cảm phức tạp trong sách, cuối cùng cũng hiểu được phần thiết lập này.

Alpha có khả năng lãnh đạo bẩm sinh, khiến người khác thần phục, được định sẵn là những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp xã hội.

Beta thì giống như người bình thường, chiếm số lượng đông đảo nhất.

Omega lại vô cùng hiếm hoi, bọn họ yếu ớt, dễ bị tổn thương, phù hợp để được bảo vệ và chăm sóc. Bất kể là nam Omega hay nữ Omega, đều sẽ có kỳ động dục... thậm chí còn có khả năng mang thai.

Mang thai ư?

Bùi Dữ Nhạc nhìn chằm chằm mấy chữ đó, không hiểu nổi.

Nhưng nghĩ lại, nếu khoa học phát triển, nam giới mang thai cũng không phải chuyện hiếm. Cậu không để tâm, tiếp tục đọc.

— Thẩm Sính đè Phí Dĩ Táp lên tường, bóp cằm cậu ta, bất ngờ hôn xuống.

“…”

Bùi Dữ Nhạc đóng sách lại, hít sâu một hơi, tạm thời gác lại mọi suy nghĩ trong đầu.

Đúng rồi, cậu không nên ngạc nhiên. Đây là sách “trân quý” của em gái, đương nhiên sẽ có cảnh như vậy. Cậu chỉ là nhất thời không chấp nhận được.

Em gái cố ý đề cử cuốn này, dù thiết lập khiến cậu khó hiểu, nhưng cô đã bảo cậu chấm điểm, vậy thì đọc hết rồi hẵng tính.

Hơn nữa, cậu cũng tò mò không biết mối quan hệ rối rắm trong truyện sẽ được giải quyết như thế nào.

Quyết định xong, Bùi Dữ Nhạc bình tâm lại, tiếp tục mở sách đọc.

Vì đã chuẩn bị tâm lý, nên khi đọc đến đoạn hai nam chính hôn nhau rồi lăn lên giường, cậu không bất ngờ.

Văn phong miêu tả rất nóng bỏng, cảnh vật lộn kịch liệt đến mức cao trào, Bùi Dữ Nhạc không muốn thừa nhận, nhưng mặt cậu thực sự đã nóng lên.

May mắn là cảnh này kết thúc nhanh. Thẩm Sính, gã tra nam, mặc quần xong liền trở mặt, làm đủ chuyện với Phí Dĩ Táp, rồi đột nhiên quay ra tự trách, cảm thấy có lỗi với bạch nguyệt quang. Hắn bỏ lại Phí Dĩ Táp đầy dấu đỏ, chạy đi tìm bạch nguyệt quang.

Tiếp theo là một đoạn phát triển rắc rối, rải đầy drama. Đọc xong cuốn truyện ngắn chỉ hơn 20 chương, Bùi Dữ Nhạc thực sự không hiểu nổi.

Yêu đương thì yêu đương, sao phải vừa ngược tâm vừa ngược thân, lại thế thân, lại bạch nguyệt quang? Yếu tố có phải quá nhiều không?

Đầu óc đầy dấu chấm hỏi, Bùi Dữ Nhạc hoàn toàn không thể nào che giấu lương tâm mà nói đây là một quyển sách đáng để xem.

Văn phong thì được, nhưng thực sự… không logic chút nào!

Nghe Bùi Nghi Hoan vẫn cười vui vẻ ngoài kia, Bùi Dữ Nhạc cầm cuốn sách, buồn bực bước ra, nói với em gái trên sofa: “Đọc xong rồi.”

Bùi Nghi Hoan chớp mắt, không nhìn sách, hào hứng hỏi: “Thấy thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play