Nếu mỗi lần tiếp xúc với cậu đều sẽ mất kiểm soát, vậy thì không cần tiếp xúc nữa là được!
Tư duy của Bùi Dữ Nhạc rất thẳng thắn, nghe xong lời Hoắc Quyện, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ này.
Chỉ cần không tiếp xúc thì hắn sẽ không mất kiểm soát. Như vậy, Hoắc Quyện sẽ không cần phải dùng đến thứ thuốc U kia, còn mình thì xem như được tự do… Mặc dù không thể giúp Hoắc Quyện giảm bớt triệu chứng rối loạn tin tức tố nữa, nhưng xét về lợi và hại cho cả hai, vẫn tốt hơn là để bệnh tình của hắn ngày càng trở nên tồi tệ.
Bùi Dữ Nhạc há miệng, đang định nói ra ý kiến của mình, lại nghe Hoắc Quyện nói: “Tôi từ chối.”
Hả? Từ chối cái gì?
Bùi Dữ Nhạc nhất thời không bắt kịp ý, đang lúc còn hoang mang, lại phát hiện nửa người trên của Hoắc Quyện đột nhiên cử động, nghiêng về phía cậu, đè vai cậu xuống lưng ghế sofa. Ngay sau đó hắn cúi người xuống, có chút giống như từ trên cao mà nhìn lướt qua Bùi Dữ Nhạc.
… Hả hả hả? Tư thế này…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT