Từ Yến Tây, người tự mình “dâng” lên con tôm hùm lớn năm cân mà lại không được ăn phần nào, thổn thức nhìn Hoắc Quyện dẫn Bùi Dữ Nhạc về nhà, thầm thắp cho tương lai của Bùi Dữ Nhạc một nén nhang.
Bây giờ là cậu ăn tôm hùm, đợi thời cơ chín muồi sẽ đến lượt người ta coi cậu như tôm hùm mà ăn.
Nhân quả tuần hoàn, đều đã định số.
Bùi Dữ Nhạc không nhận ra ánh mắt đầy đồng cảm của Từ Yến Tây. Dù sao cũng không phải lần đầu đến nhà Hoắc Quyện, cậu chấp nhận rất nhanh. Mặc dù ban đầu cậu không muốn gặp Hoắc Quyện vì chuyện trong mơ, nhưng sau bữa cơm, cảm giác không tự nhiên đó đã sớm biến mất. Cậu nghiêm túc nghĩ lại, mình cũng đâu có mơ thấy mộng xuân, chỉ là mơ thấy Hoắc Quyện tắm rửa thôi mà, chắc chắn là vì hôm qua nhìn thấy hắn dội nước nên mới có giấc mơ như vậy, thực ra chẳng có gì to tát cả.
Bùi Dữ Nhạc là một người rất biết cách tự thông suốt, nếu không cũng không thể nhanh chóng thích nghi và chấp nhận cuộc sống ở thế giới này. Không tự làm khó mình là phương châm sống của cậu, chỉ cần làm được như vậy, cuộc sống của cậu cũng có thể trở nên thoải mái hơn.
Cho nên sau khi đã thông suốt, cậu nhìn Hoắc Quyện cũng hoàn toàn không còn lúng túng nữa. Cậu theo hắn về nhà, thấy còn một lúc nữa mới đến giờ ăn tối, liền chủ động đến gần, nói với Hoắc Quyện: “Trị liệu một chút nhé?”
Cậu vẫn nhớ, Hoắc Quyện đã nói là không khỏe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT