Bùi Dữ Nhạc rõ ràng cảm nhận được một cái ôm từ người xa lạ, khác hẳn sự hỗn loạn ngày hôm qua. Lần này là Hoắc Quyện chủ động ôm lấy cậu, vòng tay còn chặt hơn trước. Hoắc Quyện cao hơn cậu gần một cái đầu, nên khi bị ôm vào ngực, cậu gần như phải nhón chân mới có thể chạm tới ánh mắt đối phương.

Khi hai người áp sát, mùi bách mộc lạnh lẽo xộc thẳng vào mũi Bùi Dữ Nhạc, không cách nào tránh nổi.

“Cậu… khoan đã…”

Đầu óc Bùi Dữ Nhạc trống rỗng, mãi đến khi phản ứng lại mới vội vàng đưa tay chống vào ngực Hoắc Quyện, cố gắng đẩy hắn ra. Toàn thân cậu nổi da gà, ở phía sau gáy cũng theo đó mà căng thẳng

Cái ôm này như bao bọc cậu từ đầu đến chân, khiến lòng cậu không khỏi phát hoảng.

Hôm qua là bất đắc dĩ, nhưng ngoài lần đó ra, từ sau khi lớn lên, cậu chưa từng để ai ôm mình như thế này—huống chi đây còn là một tên con trai, lại còn ôm chặt đến thế. Không được… cánh tay cậu nổi da gà, hoàn toàn không giấu nổi.

Bùi Dữ Nhạc cả người lông tơ dựng đứng, trong lòng không khỏi hối hận vì chuyện hôm qua. Thì ra, cảm giác bị một người đàn ông ôm chặt mà bản thân hoàn toàn không hề phòng bị… thật sự rất khó chịu.

Hắn hôm qua không bị đánh chết, quả nhiên là mạng lớn như Phí Dĩ Táp nói sao?

Giờ cậu chỉ muốn đấm bay cái tên Alpha này thôi!

Nhưng trong thế giới này, Alpha vượt trội hơn người thường về mọi mặt, từ trí lực đến sức mạnh. Vậy nên cậu, một Beta bình thường, dù cố đẩy cũng chẳng thể làm hắn nhúc nhích.

Dùng hết sức mà vẫn không thoát được, ngược lại còn hít phải thêm mùi bách mộc lạnh, làm đầu óc cậu bắt đầu quay cuồng. Cắn môi, cậu dứt khoát ngồi xổm xuống, định “trốn thoát” khỏi cái ôm này.

Nhưng chưa kịp trượt xuống, một bàn tay khác đã túm cổ áo cậu, dễ dàng nhấc cậu lên.

Vẫn luôn im lặng, Hoắc Quyện khẽ nhíu mày. Hắn cảm thấy Bùi Dữ Nhạc giãy giụa lung tung thật sự rất phiền. Huống hồ, mỗi lần người kia động đậy, cơn đau trong cơ thể hắn lại bùng lên, đau đến tận xương tủy. Không muốn để Bùi Dữ Nhạc thoát ra, hắn dứt khoát vặn tay đối phương ra sau lưng, giữ chặt lại, giọng trầm thấp cảnh cáo: Đừng nhúc nhích.

Cơ thể hắn do vừa rồi quá mức đau đớn kịch liệt, khiến bản thân có chút không thể kiểm soát nổi tin tức tố. Lúc nói chuyện, mùi hương vô thức tràn ra theo.

Tin tức tố nặng nề, mãnh liệt đè xuống, khiến ngực Bùi Dữ Nhạc cứng lại, có mấy giây gần như không thể thở nổi.

Đợi mãi mới gắng gượng qua được, cậu phát hiện mình lại lần nữa bị ôm chặt, lần này còn siết hơn cả trước đó, cả người cậu gần như bị nhấc bổng lên. Mùi tin tức tố trên người đối phương kề sát, khiến đầu óc Bùi Dữ Nhạc choáng váng, đầu đau nhức.

“Chờ đã… cậu thả tớ ra trước đi”

Toàn bộ cơ thể hoàn toàn bị giam chặt trong lồng ngực cứng rắn hơn nhiều so với tưởng tượng, Bùi Dữ Nhạc không thể thoát ra, Bùi Dữ Nhạc đành phải mở miệng hỏi rõ: “Cậu bị làm sao vậy?”

Đau đớn kịch liệt đã giảm bớt xuống mức có thể chịu đựng được, Hoắc Quyện mở mắt, cúi đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bùi Dữ Nhạc. Sau một thoáng dừng lại, ánh mắt hắn trở nên có chút quái dị, khẽ hỏi: “Không phải cậu thích tôi sao?”

“……”

Cơ thể Bùi Dữ Nhạc cứng đờ.

Đúng rồi, là cái giả thiết đó.

Cậu hoàn toàn quên mất chuyện này.

Nhưng… Cho dù có cái giả thiết đó, cũng đâu có nghĩa là đối phương có thể tùy tiện ôm cậu như vậy chứ!

Người này lẽ nào là kiểu nhân vật như thế sao?

Trong sách rõ ràng miêu tả hắn là đóa hoa cao lãnh, xa cách lạnh lùng, không để ai đến gần. Thẩm Sính và Phí Dĩ Táp OOC thì thôi đi, ít nhất còn có lợi cho cậu. Nhưng cái nhân thiết bạch nguyệt quang này lại 'bung bét' đến mức khó mà chấp nhận nổi.

Còn không bằng một tên lưu manh!

Bùi Dữ Nhạc khổ mà không biết nói sao cho rõ, cố gắng cân nhắc lời lẽ, chậm rãi mở miệng: 'Tuy là như vậy... nhưng cậu làm thế này thật sự không ổn lắm, trước tiên buông tớ ra đã...

Hoắc Quyện giữ chặt lấy eo cậu, một tay khác dễ dàng nắm lấy cổ tay đang định đẩy mình ra của cậu, cúi mắt, cẩn thận đánh giá.

Một mái tóc mềm mại hơi xoăn tự nhiên, kết hợp với gương mặt trắng trẻo thanh tú, khiến cậu nhìn còn nhỏ hơn tuổi thật vài phần.

Trên người cậu không có bất kỳ mùi tin tức tố nào, đúng chuẩn một Beta chính hiệu. Tứ chi thon dài, vóc dáng xem như cao trong số các Beta, chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, Nhưng vì quá gầy, nhìn qua có phần mảnh khảnh và yếu ớt.

Hắn biết.

Người này thực ra không hề thích hắn.

Tuy không rõ vì sao hôm qua cậu ấy lại nói vậy, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn lợi dụng cơ hội này.

Nếu đã biết rằng chỉ cần đến gần cậu là có thể làm dịu đi nỗi đau hành hạ ngày đêm kia...

Vậy thì, sự thật rốt cuộc là gì, đã chẳng còn quan trọng nữa

Hắn chậm rãi buông Bùi Dữ Nhạc ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Bùi Dữ Nhạc vừa thấy hắn buông tay, lập tức lui về sau vài bước, cả người gần như dán lên cánh cửa lớp, chỉ chờ cơ hội là chuẩn bị mở cửa chạy ra ngoài ngay.

Khi khoảng cách giữa hai người dần kéo ra, cơn đau quen thuộc trong cơ thể Hoắc Quyện lại lần nữa âm ỉ trỗi dậy. Nhưng so với cơn đau dữ dội trước đó, lúc này đã dịu đi không ít, vẫn nằm trong mức hắn có thể chịu đựng được.

Sắc mặt Hoắc Quyện vẫn như thường.

Suốt mười năm dài đằng đẵng chìm trong đau đớn, hắn đã sớm quen với việc nhẫn nhịn. Dù có đau đến mức nào, cũng tuyệt đối không để lộ dù chỉ một chút dấu vết trên gương mặt.

Ngay cả những người thân quen nhất bên cạnh hắn cũng không thể nhìn ra nổi chút manh mối nào, huống hồ chi là Bùi Dữ Nhạc, người chỉ gặp hắn đôi ba lần.

Hoắc Quyện trầm giọng nhìn Bùi Dữ Nhạc, môi mỏng mấp máy: “…… Tôi đồng ý rồi.”

“Đồng ý gì?” Bùi Dữ Nhạc lập tức cảnh giác, lo lắng hắn ta lại giở trò lưu manh, tinh thần căng thẳng cực độ. Chỉ cần Hoắc Quyện dám tiến lại gần, cậu lập tức… lập tức sẽ lao ra khỏi cửa.

Không còn cách nào khác, dù có muốn phản kháng, cậu cũng không đánh lại Alpha cấp A này.

Hoắc Quyện chậm rãi đáp: “Đồng ý hẹn hò với cậu.

“…………………………………… Cái gì?”

Câu trả lời hoàn toàn vượt khỏi dự liệu, khiến đầu óc Bùi Dữ Nhạc choáng váng.

…… Cậu có nghe lầm không?

Hoắc Quyện không hề cho cậu thời gian phản ứng, hắn bước một bước về phía trước, chỉ còn cách Bùi Dữ Nhạc một bước chân, lạnh nhạt nói: “Tan học, chỗ cũ.”

Sự kinh ngạc khiến Bùi Dữ Nhạc quên béng luôn ý định bỏ chạy ban nãy. Hoắc Quyện lướt qua cậu, đưa tay đóng cửa phòng học, lúc quay đầu lại, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt hoảng loạn ngơ ngác của Bùi Dữ Nhạc, khóe môi cong lên – nở nụ cười đầu tiên kể từ lúc bước vào.

“Nếu không đến, tự gánh hậu quả.”

Không hiểu sao, rõ ràng Hoắc Quyện đang cười, nhưng đáy lòng Bùi Dữ Nhạc lại lạnh ngắt. Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ thậm chí còn dữ dội hơn khi đối diện với Thẩm Sính.

Trực giác mách bảo cậu, nếu không làm theo lời Hoắc Quyện…

Hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Phải làm sao đây.

Giờ mà nói rằng chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm…

Liệu có kịp không?

……

Đương nhiên là không.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Bùi Dữ Nhạc nhanh chóng thu dọn cặp sách, định chuồn đi ngay. Nhưng còn chưa ra khỏi lớp, trước mặt đã có hai người chặn đường, còn chắn luôn cả cửa sau.

Bùi Dữ Nhạc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, sau đó cặp sách trên vai suýt nữa trượt xuống.

Theo “ký ức” của cậu, hai người này lần lượt là Lê Ninh và Chung Thịnh Phong, hai Alpha tinh anh nổi tiếng nhất trường, là người thân cận của Hoắc Quyện, quan hệ rất tốt với hắn.

“……”

Hai người đó không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn cậu. Bùi Dữ Nhạc nhìn sang phía trước, thấy cửa lớp cũng bị chặn bởi hai người khác, là người quen thuộc bên cạnh Hoắc Quyện, cùng nhìn chằm chằm vào cậu như hổ rình mồi.

Tim Bùi Dữ Nhạc lạnh đi phân nửa.

Tiết ba hôm nay, Hoắc Quyện đã rời khỏi lớp từ sớm và chưa quay lại, nên cậu mới nghĩ tranh thủ cơ hội chạy trốn. Nhưng không ngờ Hoắc Quyện lại để người canh chừng.

—— Người như Hoắc Quyện, tuy bình thường không phô trương, nhưng trong trường là một bá chủ thực thụ, tất cả Alpha đều xem hắn là thủ lĩnh, tuyệt đối không trái lệnh.

Đây là Hoắc Quyện trong nguyên tác, dù Phí Dĩ Táp và Thẩm Sính có không ưa gì hắn, Bùi Dữ Nhạc cũng không ngờ phần thiết lập này lại chân thật đến thế. Chỉ cần một câu lệnh, là có thể dễ dàng điều động đám Alpha vây chặt cậu.

Cậu có tài đức gì…

Vậy mà chi tiết này lại giống trong sách đến kinh ngạc!

Không phải quá hố cha rồi sao!

Bị bốn Alpha ép buộc đưa đến địa bàn của Hoắc Quyện, Bùi Dữ Nhạc hơi lo lắng. Lúc đi qua lớp bên cạnh, lại tình cờ gặp ánh mắt của Phí Dĩ Táp. Không biết cậu ta nghĩ gì mà định đuổi theo, nhưng bị Thẩm Sính kéo lại. Thẩm Sính cúi đầu nói gì đó, Phí Dĩ Táp lập tức tỏ vẻ bừng tỉnh, rồi còn quay sang giơ tay làm động tác “cố lên” với cậu.

“……”

Và thế là, Bùi Dữ Nhạc lại đứng trước cửa lớp học kia lần nữa.

Bốn Alpha đưa cậu đến rồi lập tức lùi ra xa, tựa hồ kiêng kỵ điều gì, để lại cậu một mình.

Bùi Dữ Nhạc nhìn cánh cửa đóng chặt, thầm nghĩ cứ đứng đây mãi cũng chẳng phải cách.

Hay là nói thẳng với Hoắc Quyện rằng hôm qua cậu nói nhầm? Dù có bị đánh một trận cũng đỡ hơn tình cảnh bây giờ. Trong truyện không hề nói Hoắc Quyện đánh chết ai bao giờ, chắc sẽ không sao…

Cậu đang tự an ủi bản thân, thì đột nhiên, cửa bị mở ra.

Từ bên trong bước ra là người hôm qua nhận hoa hồng có nốt ruồi dưới khóe mắt. Thấy cậu thì có vẻ kinh ngạc, nhướn mày nói: “Không ngờ cậu còn sống.”

“Cái gì…” Bùi Dữ Nhạc chưa kịp phản ứng, thì một mùi tin tức tố lạnh lẽo mãnh liệt bất chợt ập tới.

Áp lực khủng khiếp trùm lên người, đầu gối cậu mềm nhũn suýt quỵ xuống, may mà Từ Yến Tây kịp thời đỡ lấy.

“???”

Bùi Dữ Nhạc chỉ thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tứ chi vô lực như bị rút cạn sức lực.

“Không ổn rồi,” Từ Yến Tây nói, trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi, nhíu mày: “Giờ tình trạng này không được, thôi, cậu cứ quay về đi đã…”

“…… Để cậu ấy vào.”

Từ Yến Tây còn chưa nói hết câu, giọng Hoắc Quyện từ trong phòng truyền ra.

Rất trầm, vô cùng áp lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play