Không chỉ Phí Dĩ Táp cảm thấy mở rộng tầm mắt, mà ngay cả Từ Yến Tây – người lớn lên cùng Hoắc Quyện từ nhỏ – cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy lời đồn không hẳn đáng tin, cũng chẳng đến mức thật sự đánh người nhập viện như mọi người đồn đoán, nhưng việc Hoắc Quyện cực kỳ ghét đụng chạm thân thể với người khác là sự thật. Đối với ai, hắn cũng luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, xa cách. Từ Yến Tây hiểu rất rõ tính cách của Hoắc Quyện, bình thường cũng tuyệt đối không dám tùy tiện chạm vào hắn, sợ chọc hắn nổi giận.

Mà Hoắc Quyện nổi giận thì ít ai chịu nổi lắm.

Nhưng vừa rồi, khi nhận bó hoa hồng, Từ Yến Tây lại tò mò muốn xem hắn cáu lên. Dù sao người bị giận cũng không phải cậu ta, hắn nổi nóng với ai thì cậu ta cũng chỉ xem như trò vui. Ai ngờ, không những hắn không giận, mà còn lịch sự từ chối nữa?

Từ Yến Tây thấy chuyện này rất thú vị, linh cảm được điều gì đó. Cậu ta đưa bó hoa hồng ra trước mặt Hoắc Quyện, trêu: “Hay trả lại nhé?”

Hoắc Quyện liếc cậu ta một cái, chẳng nói gì.

Hắn cụp đôi lông mi dài, ánh mắt dừng lại trên cánh tay vừa bị Bùi Dữ Nhạc ôm.

Nỗi đau và bất an đã giằng co suốt mười mấy năm nay vẫn không ngừng âm , khiến hắn khó chịu đựng được. Nhưng ngay khoảnh khắc Bùi Dữ Nhạc chạm vào, cảm giác đó bỗng hoàn toàn dịu lại.

Hiệu quả còn tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào hắn từng thử.

Đó là lần đầu tiên Hoắc Quyện cảm thấy bình yên như vậy.

Hắn khẽ nói: “Trên người cậu ấy không có tin tức tố.”

“Đương nhiên rồi, cậu ấy là Beta mà,” Từ Yến Tây híp mắt cười, nốt ruồi dưới mắt làm gương mặt cậu ta thêm phần tà mị. “Beta thì làm gì có tin tức tố.”

Hoắc Quyện im lặng.

Bùi Dữ Nhạc không phải Beta đầu tiên hắn tiếp xúc, nhưng chỉ có cậu ấy mang lại hiệu quả đặc biệt này.

Có lẽ không hẳn vì cậu ấy, mà do một yếu tố nào đó tạo ra kết quả này.

“Khoan đã…” Từ Yến Tây đáp xong, bỗng giật mình nhận ra điều gì đó không ổn. Cậu nhìn Hoắc Quyện: “Này, Hoắc Quyện, cậu lại còn để ý xem người ta có tin tức tố hay không… Đừng bảo là cậu thực sự hứng thú với cậu ấy nhé?”

Lúc nãy cậu ta chỉ đùa thôi mà.

Hoắc Quyện chẳng buồn để ý, sải bước đi tiếp, bỏ cậu ta lại sau lưng.

Từ Yến Tây không đuổi theo ngay. Cậu ta dừng lại, nghĩ đến cảnh Hoắc Quyện bị Bùi Dữ Nhạc ôm mà vẫn bình thản như không. Cậu ta ôm bó hoa hồng một tay, tay kia sờ cằm, cố nhớ lại gương mặt Bùi Dữ Nhạc. Cùng lớp với họ, nhưng là một Beta chẳng có gì nổi bật, lại còn trầm lặng, gần như không có cảm giác tồn tại. Nghĩ mãi, cậu ta chỉ nhớ được mái tóc xoăn tự nhiên xù xù ấy.

“… Ừm… Cũng tạm gọi là đáng yêu…”

Chẳng biết nghĩ gì, cậu ta bật cười, vui vẻ bước nhanh đuổi theo Hoắc Quyện, đi ngang hàng với hắn. Biết chừng mực, cậu ta không trêu thêm nữa.

-

Ở phía bên kia, Bùi Dữ Nhạc ngẩn ngơ nửa ngày để tiêu hóa chuyện vừa xảy ra. Rời sân thể dục, cậu vẫn chưa hiểu mình đã làm gì. Ký ức của bản thân và một “ký ức” khác đan xen trong đầu, thật giả lẫn lộn, làm cậu rối bời.

Có thêm ký ức của một người khác, ngoài việc không cần phải dò dẫm từng bước với đôi mắt mù mịt như trước kia, cậu vẫn không rõ tình huống hiện tại là sao. Hoàn toàn không rõ vì sao mình lại vô duyên vô cớ bước vào thế giới này, cũng không thể lý giải nổi trải nghiệm vượt xa hiện thực này. Hiện giờ, điều duy nhất cậu chắc chắn là mình tạm thời… an toàn.

Thẩm Sính dường như không giống trong sách, nên dù cậu ôm bạch nguyệt quang của hắn ta, hắn cũng chẳng tỏ ra tức giận, thậm chí còn khá thân thiện với cậu…

Nhạc nền sân thể dục vừa dứt, cũng đến giờ tan học. Bùi Dữ Nhạc bị Phí Dĩ Táp nhiệt tình kéo đi, đành phải về lớp cùng họ để lấy đồ về nhà.

Ra khỏi cổng trường, tách khỏi hai người, cậu mơ màng theo ký ức trở về “nhà” của cơ thể này. Nhìn ngôi nhà lạnh lẽo, cậu mới chậm chạp nhớ lại đoạn ký ức không phải của mình.

Đúng rồi…

Chủ nhân cơ thể này sống một mình gần trường, gia đình đều ở thành phố khác, nên nhà mới trống trải thế này.

Không thể phủ nhận, Bùi Dữ Nhạc cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

Với đầu óc rối loạn hiện giờ, nếu phải sống chung với “gia đình” xa lạ, chắc chắn cậu sẽ lộ tẩy ngay tức khắc.

Nhưng không ngờ tên lại trùng hợp như vậy, cũng là Bùi Dữ Nhạc sao?

Bùi Dữ Nhạc gõ đầu, cảm thấy mình bỏ sót gì đó. Tên của người qua đường Giáp sao lại trùng với cậu—

Bùi Dữ Nhạc chợt lóe lên ý nghĩ. Không đúng, vì cơ thể này vốn là người qua đường Giáp, ban đầu không có tên. Nhưng khi cậu đến, báo tên mình cho Phí Dĩ Táp và mọi người, ký ức mới xuất hiện cái tên Bùi Dữ Nhạc.

Sự xuất hiện của cậu đã bổ sung thân phận cho cơ thể này.

Nó hoàn thiện một phần logic còn thiếu trong thế giới sách này.

Nghĩ vậy, cậu vội chạy vào phòng tắm, nhìn vào gương lớn phản chiếu gương mặt cậu

Giống hệt mặt cậu.

Cậu đoán không sai. Người qua đường Giáp vốn không có mặt, không có tên, chỉ là một pháo hôi. Nhưng sự xuất hiện của cậu như hiệu ứng cánh bướm, khiến cậu ta có tên, và gương mặt cũng của giống cậu.

Bùi Dữ Nhạc ôm đầu, không muốn nhìn nam sinh tóc xoăn quen thuộc trong gương, không muốn chấp nhận thực tại.

Cậu ủ rũ một lúc, rồi tự ép mình tỉnh táo.

Nói cho cùng cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất cậu dường như đã giúp người qua đường Giáp sửa lại quỹ đạo cuộc đời?

Dựa vào không khí giữa ba người vừa nãy, có lẽ cậu không cần lo bị Thẩm Sính để bụng…

Không đúng, liệu có phải cậu đã hiểu lầm ngay từ đầu?

Bùi Dữ Nhạc bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ, cảm thấy mọi chuyện trước đó như tự đào hố chôn mình.

Cậu nghĩ, mình chắc đã nhầm lẫn gì đó.

Trước đó cậu bị nội dung sách dọa sợ, luôn lo lắng chọc giận Thẩm Sính. Có lẽ sự việc không như cậu tưởng, cậu không nên dùng tiêu chuẩn trong sách để đối phó mọi thứ.

Tiếc là cậu nhận ra hơi muộn.

Còn ngu ngốc làm những việc không nên.

Quả báo đến luôn ngay tức thì.

Dù ngày hôm sau cậu có cố phủ nhận thế nào, sự thật vẫn là thân thể này vẫn thuộc về một học sinh lớp 12. Muốn tránh thu hút sự chú ý, cậu buộc phải ngoan ngoãn đến trường.

-

Khi Bùi Dữ Nhạc chuẩn bị tâm lý, chậm chạp đến lớp, vừa ngồi xuống chưa được lâu, mặt bàn đã bị ai đó gõ nhẹ.

“…”

Xung quanh vốn ồn ào, nhưng khi “quả báo” kia đến gõ bàn cậu, mọi thứ bỗng yên lặng. Bùi Dữ Nhạc không cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt mọi người đổ dồn vào mình. Cậu muốn giả vờ không liên quan cũng chẳng được.

Thấy cậu không nhúc nhích, đối phương định gõ thêm lần nữa. Bị ánh mắt nhìn đến bồn chồn, Bùi Dữ Nhạc cuối cùng không nhịn nổi, ngẩng đầu lên, đối diện gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Hoắc Quyện.

Rồi cậu nghe hắn nói:

“Ra ngoài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play