Bùi Dữ Nhạc thành thật: “Cốt truyện không logic. Không nói đến thiết lập, anh không hiểu sao nam chính có bạch nguyệt quang mà vẫn còn dây dưa với nam chính khác. Không thể trực tiếp theo đuổi bạch nguyệt quang sao? Thân phận và sức mạnh của họ cũng ngang nhau, rất hợp mà. Cả truyện cảm giác chỉ để ngược ngược, kỳ quái lắm.”

“…” Bùi Nghi Hoan xấu hổ, “Kỳ quái chỗ nào! Anh biết gì đâu, chính là kiểu cầu mà không đượcmới khiến người ta đau lòng, mới có cảm xúc đó!”

Bùi Dữ Nhạc càng khó hiểu: “Nhưng nam chính chẳng phải thay lòng đổi dạ yêu thế thân sao?”

Bùi Nghi Hoan ho khan, nhỏ giọng: “Em cũng thích cặp chính…” Nên không nỡ chia rẽ họ.

“?” Bùi Dữ Nhạc không hiểu. Đọc cuốn này mất cả buổi chiều, cậu trả sách cho em gái, nói: “Nhân vật trong đây ai cũng như bệnh thần kinh, hành vi kỳ quái, ăn dấm cũng có thể hủy hoại cả đời người. Quá kỳ quái, không nên giữ lại.”

“…” Được cậu đánh giá, truyện bị chấm điểm không đáng một đồng. Bùi Nghi Hoan định thay đổi lại quan điểm của cậu, đưa cuốn sách có bìa đẹp trên sofa cho cậu: “Anh đọc lại cái này đi!”

Nguyên tác chắc chắn sẽ khiến anh cô phải suy nghĩ lại! Nếu không, cô cũng không thích đến mức tự viết đồng nhân.

Bùi Dữ Nhạc từ chối: “Không đọc.”

Hôm nay cậu đã được mở rộng tầm mắt, hóa ra nam giới khi làm chuyện đó đều như thế này. Với cậu, kích thích hơi lớn, không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.

Bùi Nghi Hoan đứng dậy kéo tay cậu: “Anh tin em đi, cái này thực sự rất hay…”

“Cẩn thận…” Bùi Dữ Nhạc nhanh mắt, thấy em gái nghiêng người sắp ngã. Cậu vươn tay định đỡ, nhưng không cẩn thận vấp vào ghế, cả người mất kiểm soát ngã về phía trước—

Đầu cậu đập mạnh vào góc bàn, trước mắt tối sầm. Trong tiếng gọi hoảng loạn của em gái, cậu ngất đi.

Khi ý thức trở lại, vừa mở mắt, Bùi Dữ Nhạc nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.

Cậu không còn ở trong phòng, mà đứng trên một sân thể dục rộng lớn.

Kỳ lạ? Đây là đâu…?

Bùi Dữ Nhạc đầy đầu là dấu chấm hỏi. Cậu không phải đang đùa với em gái sao? Sao lại đến đây? Trước khi hôn mê, cậu nhớ rất rõ ràng là mình bị đập trán vào góc bàn, đau muốn chết, nhưng giờ đưa tay sờ thử lại chẳng cảm thấy đau chút nào.

Hơn nữa, cậu cảm thấy mũi rất nhẹ, hóa ra là không đeo kính. Nhưng dù không đeo kính, mọi thứ trước mắt vẫn rất rõ ràng.

Điều này vô cùng bất thường. Bùi Dữ Nhạc cận thị gần 5 độ, bình thường không đeo kính thì nhìn đâu cũng mờ, cứ như cả thế giới bị phủ một lớp sương trắng.

Nhưng tầm nhìn của cậu xưa nay chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Cậu thậm chí thấy rõ cả chữ trên tấm biểu ngữ cách hơn mười mét.

Tầm nhìn rõ ràng một cách bất thường khiến Bùi Dữ Nhạc cảm thấy vô cùng không quen. Cậu theo bản năng đưa tay lên dụi mắt, nhưng lại phát hiện ra vấn đề khác.

Trong tay cậu đang cầm một bó hoa.

Một bó hoa hồng đỏ thẫm, khi ý thức được điều này, mùi hương nồng đậm đã lan tỏa, len lỏi vào trong lỗ mũi. Bùi Dữ Nhạc nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, há miệng, hắt xì một cái thật lớn.

Theo tiếng hắt xì vang lên, những ký ức xa lạ bất ngờ tràn vào trong đầu Bùi Dữ Nhạc, khiến cậu choáng váng trong chốc lát.

Cơn choáng váng đó rất nhanh liền tan biến, không gây ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng sắc mặt của Bùi Dữ Nhạc thì đã trở nên vô cùng đặc sắc.

Trong đầu cậu đột nhiên có thêm ký ức của một người khác.

Ký ức này khiến Bùi Dữ Nhạc hiểu tại sao cậu cầm hoa, và tại sao lại bị nhiều người vây xem.

Cậu đang chuẩn bị tỏ tình với Phí Dĩ Táp.

Phí Dĩ Táp, một Omega, mùi tin tức tố là chanh tươi, tính cách do dự, hay khóc, phần gợi cảm nhất là hõm eo.

Không thể trách cậu biết rõ ràng như vậy, bởi vì cách đây không lâu cậu vừa đọc xong một quyển tiểu thuyết, mà người tên Phí Dĩ Táp này chính là một trong hai nam chính đó.

Cũng là nam chính bị ngược tâm ngược thân, đáng thương đến mức làm thế thân cho người khác.

-

Nhờ ký ức đột ngột xuất hiện, Bùi Dữ Nhạc nhận ra nam sinh trước mặt chính là Phí Dĩ Táp.

Đó là cậu trai trẻ đứng trước mặt, vẻ mặt mơ màng nhìn cậu.

Diện mạo anh khí, hoàn toàn không giống như trong sách miêu tả là Omega yếu ớt cần che chở. Da màu lúa mạch khỏe mạnh, trông rắn chắc hơn cả cậu – kẻ ở nhà chơi game quanh năm.

“…”

Bùi Dữ Nhạc bề ngoài bình tĩnh, nhưng đầu óc đã rối loạn hoàn toàn.

Nhờ vào những ký ức "từ trên trời rơi xuống", cậu hiểu rất rõ rằng bản thân chưa từng gặp người này, nhưng lại chắc chắn cậu ta chính là Phí Dĩ Táp.

Giờ cậu đang cầm bó hoa hồng, chuẩn bị tỏ tình với Phí Dĩ Táp.

Cảnh tượng này cũng từng xuất hiện trong ký ức của cậu, chỉ là được trình bày dưới dạng chữ, bởi vì cậu vừa mới đọc xong cách đây không lâu. Đến mức cậu còn biết ngay sau đó Phí Dĩ Táp sẽ nói gì —

“Cậu nói có chuyện muốn nói với tớ, là chuyện gì vậy?”

Quả nhiên.

Bùi Dữ Nhạc nhắm mắt lại.

Cậu nhớ rõ cuốn tiểu thuyết kỳ lạ với sáu giới tính, và cảnh này cũng có trong đó.

Người qua đường Giáp cầm hoa hồng đến tỏ tình với Phí Dĩ Táp vốn chẳng tính là chuyện to tát. Nhưng trong quyển tiểu thuyết kia, nam chính Thẩm Sính là một kẻ tâm lý méo mó, có dục vọng chiếm hữu. Hắn ta còn chưa làm rõ được tình cảm của mình với Phí Dĩ Táp thì đã vì ghen tuông mà nổi giận, trực tiếp trừng phạt người qua đường Giáp ngay trước mặt Phí Dĩ Táp, đem cậu đưa cho một tên tra nam có sở thích ngược đãi, tra tấn đến chết đi sống lại, hoàn toàn hủy diệt cuộc đời .

Cho nên khi đó Bùi Dữ Nhạc mới cảm thấy quyển tiểu thuyết này vô cùng vô lý, tạisao lại có thể có tình tiết hoang đường như vậy!

Đặc biệt là khi cậu giờ đây đang có ký ức và hành động giống hệt người qua đường Giáp kia, tâm trạng cậu trở nên rất tệ.

Đã đọc nhiều tiểu thuyết, cậu cũng biết thể loại xuyên sách.

Không lẽ cậu xui xẻo đến mức cũng xuyên vào sách sao…?

Hơn nữa, lại xuyên vào một cuốn tam quan bất chính, toàn nhân vật điên rồ, cơ bản không có ai được bình thường.

Thảm hại hơn là, nhìn vào tình tiết trước mắt, hắn xuyên thành người qua đường Giáp, và số phận tìm đường  chết của người này hình như đang đến rất gần…

“Halo?”

Phí Dĩ Táp vẫy tay trước mặt Bùi Dữ Nhạc, nhận ra mắt cậu hơi đờ đẫn.

“…”

Mặc dù chỉ có vài dòng miêu tả đơn giản, nhưng Bùi Dữ Nhạc nhớ rõ kết cục của người qua đường Giáp tỏ tình với Phí Dĩ Táp không hề tốt đẹp. Giờ nhìn thấy Phí Dĩ Táp tiến gần lại mình, cả người cậu giật mình, theo bản năng muốn lùi lại, lại phát hiện phía sau mình là một bức "tường thịt".

Bùi Dữ Nhạc vội quay đầu lại, đầu tiên là thấy một chiếc cằm thon gọn, ánh mắt cậu theo bản năng ngước lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ đến mức có thể gọi là "xinh đẹp".

Người đó rất cao, cúi đầu nhìn Bùi Dữ Nhạc, mỉm cười nói: “Đúng vậy, để tôi cũng nghe xem, cậu tìm Tiểu Táp làm gì?”

Rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng Bùi Dữ Nhạc theo bản năng rùng mình, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu.

Mắt hắn không cười!

Không cần hỏi, người này chắc chắn là Thẩm Sính!

Tên dấm chua đến mức bệnh hoạn, một chút không vừa ý là sẽ kéo người khác chết chung – Thẩm điên.

Nghĩ đến những việc Thẩm Sính từng làm trong sách, sống lưng Bùi Dữ Nhạc lạnh toát, bó hoa hồng trong tay như hóa thành củ khoai lang bỏng rát. Tuy cậu vẫn không hiểu rốt cuộc mình đang rơi vào tình cảnh gì, nhưng bản năng mách bảo cậu không thể để cốt truyện tiếp tục diễn ra như trong sách ——

Cậu không thể để Thẩm Sính để mắt đến mình.

Cậu nghĩ tới việc quay đầu bỏ chạy, nhưng lúc này Phí Dĩ Táp lại tiến lên một bước, tò mò hỏi: "Đúng vậy, rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi?"

Thấy Bùi Dữ Nhạc không trả lời, Phí Dĩ Táp nhìn bó hoa hồng trong tay cậu, tuy có chút bất ngờ, nhưng vẫn không nhịn được mà suy đoán: "Chẳng lẽ hoa này là cho tôi? Chẳng lẽ cậu thích tôi…?"

"…Không phải!"

Bùi Dữ Nhạc vội vàng phủ nhận.

Phía trước là Phí Dĩ Táp, phía sau là Thẩm Sính, bị kẹp giữa hai người khiến đầu óc cậu trống rỗng. Ngoài việc phủ nhận ra, cậu không biết phải làm gì, chỉ biết một điều — không thể để câu chuyện phát triển như nguyên tác, không thể để Thẩm Sính ghi hận mình.

Suy nghĩ của cậu xoay chuyển chóng mặt. Đúng lúc này, khóe mắt bắt gặp có người đang đi về phía họ, cậu lập tức nảy ra ý tưởng, bước nhanh một bước, cắn răng đem bó hoa hồng nhét vào tay người đó!

"Tớ nhận nhầm người rồi… Hoa này là cho cậu ấy!"

Giọng vừa dứt, bốn phía lập tức chìm vào im lặng

"Cái gì…?"

Phí Dĩ Táp trừng to mắt, khiếp sợ nhìn Bùi Dữ Nhạc.

Mấy cánh hoa hồng nhẹ nhàng rơi xuống, dừng lại trên đôi giày thể thao trắng tinh.

Một bàn tay tiếp nhận bó hoa cậu đưa, những bông hoa che khuất hơn nửa gương mặt người nọ, khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm.

Bùi Dữ Nhạc không có tâm trạng quan sát người kia.

Cậu chỉ thấy Phí Dĩ Táp ngỡ ngàng, còn Thẩm Sính thì nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn cậu.

Không biết vì sao, tim Bùi Dữ Nhạc đập thình thịch.

Cậu có cảm giác Thẩm Sính đang hoài nghi điều gì đó. Nghĩ tới việc mình vừa mới cầm hoa kêu người ra, giờ lại nói nhận nhầm, làm sao mà hợp lý được? Để không bị nghi ngờ, cậu hít sâu một hơi, quyết định liều luôn, đột nhiên lao tới ôm lấy người vừa nhận hoa, nhắm mắt hét lớn:

"Tớ thích cậu! Làm ơn hãy hẹn hò với tớ!"

Không gian xung quanh im bặt.

Bùi Dữ Nhạc nghe rõ tiếng hít hơi lạnh, ngực đập thình thịch, trong lòng cầu nguyện Thẩm Sính tin lời mình nói. Nhưng ngay lúc này, một bàn tay đặt lên vai cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu ra.

Cánh hoa hồng lại rụng thêm hai cánh, bó hoa bị người đó tiện tay đưa ra chỗ khác. Từ khóe mắt, Bùi Dữ Nhạc thấy một nam sinh có nốt ruồi dưới mắt mỉm cười bước lên nhận bó hoa, rồi lặng lẽ lui lại.

Khi bó hoa được lấy đi, gương mặt người bị che khuất cuối cùng cũng lộ ra rõ ràng.

Ngũ quan tinh tế, khí chất nổi bật, người này dường như vừa là thanh niên vừa là thiếu niên. Đôi mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, mang theo một tia lạnh lùng nhìn xuống Bùi Dữ Nhạc.

Rõ ràng không nói gì, chỉ một ánh mắt ấy thôi cũng khiến Bùi Dữ Nhạc cảm thấy tim lạnh buốt.

Những ký ức mơ hồ ban nãy lập tức gợi lại rõ ràng trong đầu cậu. Bùi Dữ Nhạc "nhận ra" người này.

Hoắc Quyện.

… Bạch nguyệt quang mà Thẩm Sính tâm tâm niệm niệm.

Ôi trời, thật sự muốn mất mạng rồi.


Lời tác giả:
Khai văn rồi, tự cắt chân thịt, yêu đương AB, thiết lập tư nhân rất nhiều.

Không bôi đen cặp công-thụ gốc. Không biết mọi người có nhận ra không, Nhạc Nhạc xuyên vào nguyên tác, nhưng đọc không phải nguyên tác mà là đồng nhân của em gái, nên cốt truyện và tính cách hoàn toàn OOC, nhưng cậu ấy không biết haha.

Hy vọng mọi người đọc vui vẻ ~

Hồng Diệp xuất phẩm ngọt, chất lượng ổn, yên tâm theo dõi, moah moah.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play