Editor: Cá

Mùa thu đã đến, gió chiều thổi qua thung lũng, mang theo hơi lạnh se sắt.

Những đám cỏ xanh ngã vàng khẽ lay động, đầu cỏ nhẹ nhàng quét qua vạt váy đỏ thẫm của Tang Diệp—

So với bộ y phục trắng giản dị, khi ở khu vực riêng của Lôi Kiếm Tông, nàng thích mặc những bộ y phục sáng màu rực rỡ hơn.

Ánh hoàng hôn màu cam ấm nhuộm đỏ một nửa bầu trời, rọi qua những tầng mây, rắc lên mái tóc đuôi ngựa hơi rối của nàng một lớp ánh sáng nhàn nhạt, khiến vẻ lạnh lùng thường ngày của nàng dịu đi phần nào.

Lôi Nguyệt đạo nhân nhìn Tang Diệp từ xa đi về phía mình, đôi tay thô ráp khẽ xoa xoa, gương mặt lạnh lùng vẫn nghiêm nghị, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia ấm áp.

Tang Diệp là đứa trẻ ông ta nhặt về từ núi thây biển máu, là món quà mà ông trời ban tặng cho ông ta khi đại nạn sắp đến.

Lúc trước, ông ta đưa Tang Diệp từ huyết trì trở về Lôi Kiếm Tông không phải vì lòng nhân từ, dù không rõ lai lịch của nàng, chỉ vì nàng có tư chất tuyệt hảo, tương lai có khả năng kết thành Kim Đan cực phẩm, có thể cứu mạng ông ta.

Mà Tang Diệp cũng không phụ sự kỳ vọng của ông ta, chỉ trong hơn mười năm đã thực sự kết được Kim Đan cực phẩm.

Hiện tại, đại nạn của ông ta gần kề, thời gian không còn nhiều, cần sớm chuẩn bị cho nghi thức đổi đan.

Tuy trong lòng xoay chuyển bao suy nghĩ, nhưng trên mặt Lôi Nguyệt đạo nhân không hề lộ ra chút gì, chỉ đứng yên tại chỗ.

Tang Diệp bước đến trước mặt Lôi Nguyệt đạo nhân mặc thanh y, cung kính hành lễ: “Sư tôn.”

"Ừm." Lôi Nguyệt đạo nhân vuốt chòm râu dê dài, giọng nói dịu đi đôi chút, “Thế nào rồi, thương thế mấy ngày trước đã khá hơn chưa?”

Hai tháng trước, trên một hòn đảo cách thành Tang Phủ hơn ngàn dặm, đột nhiên phát hiện một bí cảnh trung cấp.

Tương truyền trong bí cảnh có khả năng xuất hiện Thọ Thanh Quả — một linh quả cực kỳ hữu ích ngay cả với tu sĩ Kim Đan Kỳ.

Lôi Nguyệt đạo nhân không muốn mạo hiểm, liền phái Tang Diệp — người có thực lực nhỉnh hơn cả mình — đến thử vận may.

Nào ngờ tin tức sai lệch, bí cảnh ấy không phải trung cấp mà là cao cấp, tu sĩ dưới Nguyên Anh gần như chết chắc. Cả thành Tang Phủ chỉ có một mình Tang Diệp sống sót trở về.

Nghĩ đến việc suýt chút nữa mất đi Tang Diệp… à không, mất đi Kim Đan của nàng, Lôi Nguyệt đạo nhân đến giờ vẫn còn sợ hãi, lông mày nhíu chặt, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn: “Trước đây con nói Kim Đan bị tổn thương, giờ đã hồi phục chưa?”

“Đệ tử đã khá hơn nhiều.”

Thấy sắc mặt sư tôn không tốt, Tang Diệp thầm thở dài trong lòng, nhưng vẫn tự nhủ rằng ông chỉ lo lắng cho nàng. Nghĩ đến việc đại nạn của ông sắp đến, nàng rất tự giác bỏ qua chủ đề này, hỏi sang chuyện khác: “Hôm nay sư tôn đích thân đến đây là có nhiệm vụ quan trọng nào cần đệ tử thực hiện sao?”

Bình thường, sư tôn rất ít khi đến chỗ nàng, trừ khi có nhiệm vụ quan trọng mới tự mình tới.

"Cũng không quá quan trọng." Thấy nàng còn nhớ đến nhiệm vụ của tông môn, sắc mặt Lôi Nguyệt đạo nhân dịu đi một chút: “Chuyện đó để sau hãy nói, việc cấp bách nhất của con là dưỡng tốt Kim Đan, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất.”

Có lẽ cảm thấy lời nói của mình quá rõ ràng, ông ta liền đổi giọng: “Con là thiên tài hiếm có của Lôi Kiếm Tông, chưởng môn sư huynh và ta đều đặt kỳ vọng rất lớn vào con.”

Lôi Nguyệt đạo nhân cười khổ: “Sư phụ ta đây không còn hy vọng đột phá, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Chưởng môn sư thúc của con năm đó may mắn đột phá, nhưng vì Kim Đan bị thương tổn, đến nay cũng chỉ là kẻ yếu nhất trong đám tu sĩ Nguyên Anh.”

“Vi sư chỉ mong trong những năm cuối đời có thể nhìn thấy con đột phá đến Nguyên Anh Kỳ, cũng xem như hoàn thành một tâm nguyện.”

Tang Diệp gật đầu: "Đệ tử hiểu." Những lời này nàng đã nghe rất nhiều lần, cũng luôn ghi nhớ trong lòng, chưa từng lơ là trên con đường tu luyện.

"Được rồi, không cần phải nghiêm túc như thế." Thấy nàng trầm tư, Lôi Nguyệt đạo nhân bật cười: “Không nhắc đến chuyện này nữa. Hai ngày tới sẽ có một nhóm đệ tử ngoại môn nhập môn, con hãy chọn hai người nhanh nhẹn dẫn về hậu sơn giúp con làm việc vặt. Dù gì nơi ở của con cũng chẳng có ai phụ giúp.”

Tang Diệp hơi ngạc nhiên vì sư tôn lại nhắc đến chuyện không liên quan đến nhiệm vụ, nàng hơi nghiêng đầu hỏi: “Đệ tử không cần.”

Nàng thích sự yên tĩnh, đã quen một mình, không muốn có người quấy rầy không gian riêng tư. Hơn nữa, việc dọn dẹp có thể dùng pháp thuật, không cần người giúp.

"Haizz, bảo con chọn thì cứ chọn đi… Khụ… Khụ khụ…" Lôi Nguyệt đạo nhân vừa nói xong liền ho khan dữ dội, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Thấy sư tôn có vẻ lại tái phát bệnh cũ, Tang Diệp đành phải đồng ý. Nàng cau mày, lấy ra một lọ đan dược từ túi trữ vật.

Mới sáng nay nàng vừa luyện xong mấy viên Cố Linh Đan, nhưng chất lượng không quá tốt, tác dụng đối với sư tôn cũng không lớn.

"Thôi thôi, đan dược gì con cứ giữ lại bán cho tông môn lấy linh thạch mà dùng, khụ khụ…" Lôi Nguyệt đạo nhân thấy nàng định lấy đan dược ra, lập tức xua tay từ chối.

Ông ta cười khổ: “Là sư phụ và chưởng môn sư thúc con vô dụng, không thể kiếm nhiều linh thạch cho con…”

"Không có chuyện đó, đệ tử vẫn luôn đủ linh thạch dùng." Tang Diệp không giỏi an ủi, nghe ông ta nói vậy thì dừng động tác lấy đan dược ra.

Ngón tay nàng rời khỏi chiếc bình ngọc lạnh băng, chạm vào một tấm "giấy" lam từ chất liệu kỳ lạ trong túi trữ vật.

Nàng chợt có suy nghĩ, do dự một chút rồi lấy "giấy" ra, vừa định mở miệng liền nghe thấy một tiếng hạc kêu thanh thoát vang lên từ đằng xa.

Tang Diệp ngừng tay, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Lôi Nguyệt đạo nhân nở nụ cười, tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt nàng—

Ba tiếng hạc kêu, tức là Tiểu Sư Muội Tang Thanh Thanh đã trở về.

Thanh Thanh đã trở về, ta đi trước." Lôi Nguyệt đạo nhân cười nói, nếp nhăn trên mặt rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.

Tang Diệp không nói gì, cất tấm "giấy" trong tay vào lại túi trữ vật.

Vài giây sau, một con tiên hạc cao lớn, toàn thân trắng như tuyết đáp xuống bên cạnh bọn họ, trên mắt cá chân của con hạc có buộc một dải ruy băng màu xanh, chính là vật cưỡi mà sư phụ tặng cho Tang Thanh Thanh năm ngoái.

Sư phụ đi trước, Thanh Thanh còn đang đợi vi sư." Lôi Nguyệt đạo nhân không nói gì thêm với Tang Diệp nữa, không chút do dự tiến lên, cưỡi lên lưng hạc. “Hai ngày nữa ta sẽ nói cho con biết nhiệm vụ sau.”

Tang Diệp gật đầu, đưa mắt tiễn Lôi Nguyệt đạo nhân rời đi, thấy dải lụa buộc trên đôi chân thon dài của hạc đung đưa trong gió, vô cùng đẹp mắt.

Không biết vì sao, giọng điệu có phần ai oán của Tang Thanh Thanh lại vang lên trong đầu nàng: “Dù cho... Tỷ ấy chết vì huynh và muội...”

Một cảm giác kỳ lạ đột nhiên dâng trào trong lòng nàng, lần đầu tiên, Tang Diệp cảm thấy có chút mất mát.

Từ bữa tiệc sinh nhật năm bảy tuổi, nàng đã biết mình và tiểu sư muội không giống nhau.

Nàng là đứa trẻ sư tôn nhặt về giữa đường, Lôi Nguyệt đạo nhân và Lôi Kiếm Tông đều có ơn với nàng. Trước kia khi nàng còn yếu đuối, họ đã cưu mang nàng, vậy nên nàng không nên có quá nhiều tạp niệm.

Còn Thanh Thanh là hậu duệ huyết thống trực hệ của sư tôn, lại còn nhỏ hơn nàng hai tuổi. Dù cả hai đều là đệ tử của sư tôn, nhưng hai người họ vốn đã khác biệt.

Xưa nay Tang Diệp không thích ồn ào, cũng chẳng bận tâm những chuyện này, chỉ một lòng vùi đầu tu luyện. Nàng cho rằng dù sư tôn có thiên vị Thanh Thanh hơn chăng nữa, thì cũng chỉ là ưu ái chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi, nàng chưa từng để tâm.

Nhưng hôm nay, khi vô tình nhặt được tờ "giấy" dường như ghi chép về tương lai kia, biết được rằng sau này mình có khả năng sẽ chết vì Tang Thanh Thanh và thiếu niên tên "Ngao Dã", tận sâu trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu khó tả.

Tang Diệp đưa tay xoa trán, nhìn theo bóng dáng Lôi Nguyệt đạo nhân xa dần rồi khẽ thở dài, cẩn thận bày lại cấm chế, cất bước đi về phía trúc xá—

Ba tháng nữa chính là đại thọ hai trăm tuổi của sư tôn, nàng phải luyện chế được Trường Thanh Đan trước lúc đó.

Thật ra, dù lần trước tiến vào mật cảnh cao cấp, nàng chín phần chết một phần sống, bị trọng thương nặng nề, nhưng cũng nhờ họa được phúc, tình cờ lấy được hai quả Trường Thanh.

Chuyện này nàng chưa trực tiếp báo với sư tôn, mà muốn đợi đến khi luyện thành đan dược rồi dâng lên trong đại thọ của ông, tạo một niềm vui bất ngờ cho người.

Tang Diệp đã quyết định, sau khi luyện xong đan dược, đợi sư tôn đại thọ xong, nàng sẽ rời khỏi Lôi Kiếm Tông, một mình dấn bước trên con đường tu tiên dài đằng đẵng.

Từ mười năm trước, khi nàng thành công trúc cơ, nàng đã không ngừng hoàn thành vô số nhiệm vụ thay sư tôn, ngày đêm luyện đan cống hiến. Ngần ấy năm qua, ân tình sư tôn dẫn nàng lên núi năm đó, nàng đã trả đủ rồi.

Nhớ đến đống linh thảo đã bỏ vào lò luyện đan lúc trước, Tang Diệp không nghỉ ngơi nữa, xoay người tiến vào đan phòng, bận rộn đến tận khuya mới mệt mỏi sức mà lấy tờ "giấy" kia ra một lần nữa.

Lần này, Tang Diệp đợi hẳn hơn mười giây, trên tờ "giấy" mới dần dần xuất hiện một hàng chữ.

【Do ký chủ lơ là! Trải nghiệm đọc miễn phí kết thúc sớm, muốn xem thêm tư liệu liên quan đến đại sư tỷ Tang Diệp, xin cống hiến một viên linh thạch hạ phẩm để nuôi dưỡng quyển Du Hành Linh Thư này!╭(╯^╰)╮】

Tang Diệp: “……”

Thì ra thứ trông như "giấy" này gọi là "Du Hành Linh Thư"?

"Ký chủ", là ám chỉ nàng sao? Lại còn biết trách móc nàng lạnh nhạt nữa?

Tang Diệp cảm thấy có chút buồn cười. Nàng quan tâm đến nội dung phía sau nên cũng chẳng so đo, lấy một viên linh thạch hạ phẩm từ túi trữ vật ra, đặt lên Du Hành Linh Thư.

Tang Diệp chống cằm, đầy hứng thú nhìn Du Hành Linh Thư hé ra một khe nhỏ, nuốt viên linh thạch vào, rồi lại trở về dáng vẻ một tờ "giấy" mỏng manh.

Pháp khí thần kỳ này cũng đủ thú vị.

Khóe môi Tang Diệp cong lên, nhìn những điểm sáng trên Du Hành Linh Thư dần kết thành hình ảnh một tấm gương, trên đó chầm chậm hiện lên từng dòng chữ —

【《Ngạo Thế Tiên Đồ: Ta Cứ Muốn Nghịch Thiên!》 Quyển hai – "Ta Nguyện Vì Nàng Ẩn Danh Làm Tạp Dịch", Chương 99: Ngao Dã Tái Ngộ Tang Diệp!】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play