Editor: Cá

“Sư huynh Ngao Dã, sư tỷ Tang Diệp đã rời xa chúng ta bảy năm, tại sao huynh vẫn còn nhớ mãi về nàng ấy? Dù cho... dù cho năm đó tỷ ấy chết là vì huynh và muội, nhưng chuyện đó cũng đã qua bảy năm rồi...”

“Bảy năm rồi à...”

“Nhìn ta đi, nhìn ta một chút thôi, có được không?”

Một giọng nói đầy ai oán đột ngột vang lên bên tai. Vì chấn thương gần đây, Tang Diệp đang ngồi thiền trong căn nhà trúc để nghỉ ngơi liền khẽ giật mình.

Ngọn núi này là địa bàn của nàng, không ai được phép vào mà chưa có sự cho phép. Ngoài ra, xung quanh nhà tre còn có cấm chế do chính tay nàng bố trí, sao có thể nghe thấy giọng nói của người khác?

Hơn nữa…

Bàn tay trắng nõn của Tang Diệp siết chặt. Nếu nàng không nghe nhầm, thì đây chính là giọng nói của tiểu sư muội Tang Thanh Thanh?

Tang Diệp đầy nghi hoặc, đôi mắt vốn đang khép hờ chợt mở ra, liền phát hiện bàn tay phải vốn trống không của mình đột nhiên xuất hiện một tờ... giấy.

Một mảnh giấy hoan toàn trắng tinh, mềm mại, rõ ràng không phải loại giấy thủ công thô sơ được làm từ tre và rơm thông thường.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tang Diệp lóe lên vẻ khó hiểu xen lẫn cảnh giác.

Nàng nhớ rất rõ ràng trong suốt hai tháng qua, những "bức thư tình" mà đám người ái mộ gửi cho nàng không hề có thứ gì làm bằng chất liệu này.

Là một tu sĩ Kim Đan kỳ, trí nhớ của nàng tuyệt đối không thể nào sai.

Huống hồ, trên tờ giấy này thậm chí còn không có một chữ nào.

"Đây là cái gì?" Tang Diệp cố tình lẩm bẩm, ngón tay thon dài lật qua lật lại tờ giấy, lặng lẽ quét mắt khắp từng góc trong nhà trúc, cố gắng tìm ra bất kỳ manh mối bất thường nào.

Lẽ nào lại có người nhắm vào Kim Đan của nàng?

Là thiên tài thiên linh căn xuất sắc nhất của tông môn, lại còn sớm kết thành cực phẩm Kim Đan, nghe nói chỉ cần đào ra là có thể giúp phàm nhân nhảy vọt thẳng lên Kim Đan kỳ, nên Tang Diệp không ít lần gặp phải những tình huống "kỳ quái" kiểu này.

Có điều, những kẻ thèm thuồng Kim Đan và linh căn của nàng, thường sẽ không cho nàng nhiều thời gian để phản ứng như vậy.

Chờ đợi vài giây, xác nhận trong nhà trúc không có bất kỳ điều gì dị thường, Tang Diệp do dự nhìn xuống tờ giấy kỳ lạ trong tay. Ngay khi nàng đang nghi hoặc, tờ giấy như thể ngượng ngùng, lặng lẽ hiện lên một hàng chữ —.

【Tác phẩm tiên hiệp kỳ ảo "Ngạo Thế Tiên Đồ: Ta Cứ Muốn Nghịch Thiên!" cuối cùng đã kết thúc mạch tình cảm ngược tâm kéo dài hàng trăm năm. Đại sư tỷ Tang Diệp, người đã hi sinh vì tình, cuối cùng không thể sống lại. Tiểu sư muội Tang Thanh Thanh có lẽ sẽ thành người thắng lớn nhất trong tác phẩm này.】

Tang Diệp: “…”

Tang Diệp: "???" Mỗi chữ nàng đều hiểu, nhưng khi ghép lại thì chẳng hiểu nổi nữa? Chưa kể, trong đó còn có cả tên của nàng và tiểu sư muội.

"Đây là gì?" Tang Diệp không hiểu nổi, còn chưa kịp đưa tay chạm vào tờ giấy, những dòng chữ khó hiểu vừa rồi bỗng như có ý thức riêng, nhanh chóng thay đổi trên bề mặt giấy.

【Nhấn vào để xem đại sư tỷ kiêu ngạo tuyệt mỹ hi sinh vì tình: Toàn bộ chương xuất hiện của Tang Diệp trong "Ngạo Thế Tiên Đồ" đều đã được thu thập, giúp bạn tái hiện một đại sư tỷ khác biệt!】

Tang Diệp: "…………?????" Cái gì đây???

Lông mày liễu của Tang Diệp khẽ nhíu lại, vô số ý niệm lướt qua trong đầu nàng. Mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng chưa kịp phản ứng, tờ "giấy" đột nhiên phát sáng, hóa thành một chiếc "gương" ngay trước mắt.

Bên trong gương hiện lên một hàng chữ, trực tiếp đập vào mắt Tang Diệp.

【 "Ngạo Thế Tiên Đồ: Ta Cứ Muốn Nghịch Thiên!" - Chương 1: Đại sư tỷ Tang Diệp lần đầu xuất hiện.】

Lạnh!

Lạnh thấu xương!

Đó là một đêm mùa đông cực kỳ giá rét.

Thiếu niên Ngao Dã vừa mất song thân, thương tích đầy mình, thê thảm nằm trong một ngôi chùa đổ nát.

Hắn không còn là thiên tài từng bước vào Trúc Cơ kỳ khi mới mười ba tuổi nữa. Đan điền bị hủy, với hắn mà nói, chẳng khác nào một đòn trí mạng.

Nhưng điều thực sự khiến hắn gục ngã không phải vết thương, mà là sự chế giễu từ đám trưởng lão và người thân trong gia tộc.

Những lời ca tụng ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là sự khinh thường.

Từ thiếu niên thiên tài, hắn trở thành một con chó hoang xui xẻo, sống thôi cũng làm bẩn bầu không khí.

Những kẻ nô bộc từng trung thành với hắn, trong đêm trộm sạch tài sản và dược liệu cuối cùng trên người hắn rồi bỏ trốn.

Hận!

Hắn hận!

Hắn hận kẻ đã giết cha mẹ hắn, hận kẻ đã hủy đi tương lai của hắn, hận gia tộc đã ruồng bỏ hắn, càn hận chính bản thân mình yếu ớt vô dụng.

“Chẳng lẽ cuộc đời ta cứ thế mà kết thúc sao?” Ngao Dã thì thào, thương tích khắp người, máu thịt lẫn lộn, đan điền truyền đến từng cơn đau đớn kịch liệt.

Ngay khi mắt hắn mờ đi, sắp hoàn toàn mất đi ý thức. Hắn không thể tin được, số phận của một người xuyên việt từ Trái Đất như hắn lại kết thúc trong đêm nay. 

Hắn còn chưa kịp làm gì cả, chưa kịp xây dựng cơ nghiệp vĩ đại, chưa kịp bước lên con đường tiên đạo không bị trói buộc, chưa kịp chạm đến một cuộc đời phi phàm…

Mọi thứ…

Còn chưa kịp bắt đầu…

Sao có thể kết thúc như thế này???

Nhưng,

ý thức…

dần dần mờ nhạt…

mờ nhạt…

“Trong góc có người.”

Trước khi hoàn toàn chìm vào hôn mê, Ngao Dã mơ hồ nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên

Giọng nói ấy thanh khiết như đóa thủy liên nơi chân trời, băng tuyết tích tụ trên đỉnh núi cao, mang theo sự hờ hững cao ngạo và một chút thương hại vô tình.

“Thanh Thanh, mấy viên đan dược luyện hỏng hôm qua của ta đâu?”

Giọng nói lạnh nhạt ấy tiếp tục vang bên tai Ngao Dã. Hắn từng khao khát sự dịu dàng. Vậy mà giờ đây, từng câu từng chữ lại hóa thành những mũi kim sắc nhọn, đâm thẳng vào tim hắn.

Đan dược luyện hỏng cũng muốn ép hắn nuốt?

"Đại sư tỷ, tỷ muốn cho hắn uống sao?" Một giọng nói mềm mại khác vang lên.

Người được gọi là đại sư tỷ có vẻ mất kiên nhẫn, “Muội cho hắn uống đi, nhanh lên.”

"Đại sư tỷ, chúng ta không mang hắn theo sao? Hắn bị thương nặng như vậy, mà sắp có mưa to." Giọng nói mềm mại kia hơi do dự.

Lời nói ấy khiến trong lòng Ngao Dã lóe lên một tia hy vọng.

Nhưng tia hy vọng mong manh ấy lại bị dập tắt một cách tàn nhẫn.

“Không.”

Cổ họng hắn bị nhét vào hai viên đan dược. Ngao Dã xấu hổ, tức giận đến mức muốn vùng vẫy, nhưng toàn thân lại cứng đờ không thể nhúc nhích. Không biết có phải vì phẫn nộ quá mức hay không mà đầu óc hắn đột nhiên tỉnh táo hơn.

"Thanh Thanh, đi thôi." Giọng nói lạnh nhạt vang lên lần nữa.

Bầu trời đột nhiên lóe sáng. Một tia sét khổng lồ như rắn bạc xé toang màn đêm, chiếu sáng cả ngôi miếu đổ nát, cũng đồng thời chiếu sáng thế giới tối tăm của Ngao Dã.

Hắn nhìn thấy rõ người con gái kia.

Nàng khoác trên mình bộ y phục trắng tinh như tuyết, gương mặt che một tấm sa mỏng nhẹ nhàng. Mái tóc đen không được buộc gọn mà chỉ vấn đơn giản. Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp nhìn về phía hắn.

Trong ánh mắt ấy có ba phần cao ngạo bất khả nhất thế, ba phần khinh miệt, hai phần lạnh nhạt, một phần thương hại và sự thờ ơ chẳng mấy để tâm.

Hàng mi dài khẽ động, nàng đứng đó, kiêu ngạo vô cùng, tựa như thần tiên cao cao tại thượng mà phàm nhân không thể khinh nhờn.

Còn hắn.

Một kẻ đã bị phế đan điền, một người phàm tầm thường.

Một thiếu niên chỉ có thể nằm trong góc, chẳng khác gì một con rối rách nát.

Vậy mà ngay tại khoảnh khắc tự tôn bị giẫm nát, trong lòng hắn lại nảy sinh một suy nghĩ vô cùng hoang đường và không thể kiềm chế được.

Một suy nghĩ điên cuồng, phạm thượng.

Rất lâu sau này, Ngao Dã mới biết được cô nương trông như tiên tử đêm đó thực ra có một cái tên rất bình thường.

Nàng tên là Tang Diệp.

Nàng là đại sư tỷ nội môn của Lôi Kiếm Tông, là thiên tài Thiên Linh Căn hiếm có trong hàng trăm năm qua, là luyện đan sư danh tiếng của thành Tang Phủ, cũng là giấc mộng của vô số thiếu niên trong Đại Mộc Vương Triều…

Và quan trọng nhất.

Nàng là vị hôn thê chưa từng gặp mặt của hắn, chỉ có một tờ hôn ước làm chứng.

Hình ảnh dần tan biến.

Trên màn sáng hiện lên dòng chữ "Chương 1 – Hoàn", sau đó chậm rãi biến thành một trang giấy, nhẹ nhàng rơi trở về tay Tang Diệp.

Tang Diệp chậm rãi tỉnh lại từ trạng thái khiếp sợ và hoang mang.

“……………………”

Tang Diệp nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng đã không còn biến đổi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Những hình ảnh trên màn sáng nàng vừa thấy, sao lại giống hệt chuyện đã từng xảy ra?

— Năm năm trước, nàng và Tang Thanh Thanh quả thực đã cứu một thiếu niên khi đang trên đường làm nhiệm vụ.

Sư tôn không thích bọn họ xen vào chuyện của người khác, nên nàng và Tang Thanh Thanh đã lặng lẽ giấu nhẹm chuyện này. Theo lý, chuyện này không thể có người thứ tư biết.

Vậy mà…

Tờ "giấy" này lại biết,

Không những thế, nó còn tái hiện chi tiết một cách chân thực toàn bộ sự kiện?

Kết hợp với tiêu đề "Ngạo Thế Tiên Đồ: Ta Cứ Muốn Nghịch Thiên!", Tang Diệp chợt nảy ra một suy đoán đáng sợ.

Lẽ nào thế giới họ đang sống thực ra chỉ là một quyển sách, còn thiếu niên tên Ngao Dã là nhân vật chính?

Còn nàng và tiểu sư muội chỉ là nhân vật phụ?

Nhưng nàng không hề biết mình còn có một hôn ước với hắn?

Nghĩ đến những gì vừa thấy, Tang Diệp không nói nên lời.

Những viên đan dược "luyện hỏng" kia, thật sự chỉ đơn thuần là màu xấu, không ảnh hưởng gì đến dược lực cả.

Còn về việc không mang hắn đi, khi đó nàng và Thanh Thanh đều đang làm nhiệm vụ. Với tình trạng của hắn, chỉ cần uống đan dược là có thể bảo toàn tính mạng. Trước khi rời đi, nàng còn ném thêm một túi trữ vật chứa linh thạch và đan dược bên cạnh hắn, thậm chí còn đặt một thuật tránh mưa lên người hắn để đảm bảo hắn không sao.

Còn ánh mắt mà nàng thường bị đồng môn chê là "vô hồn thiếu tinh thần", từ lúc nào lại trở thành ánh mắt có ba phần ngạo nghễ, ba phần khinh miệt, hai phần lạnh lùng, một phần thương hại và thờ ơ vậy?

Lúc ấy nàng nghĩ gì, nàng cũng chẳng nhớ rõ nữa…

---

Với tốc độ suy nghĩ của tu sĩ Kim Đan kỳ, Tang Diệp vừa bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại, vừa đánh giá những tình tiết không đúng sự thật trong cuốn "sách" kia.

Trong khoảnh khắc, nàng chợt nhớ đến những từ như "Tang Diệp vì yêu hiến thân", "Không thể phục sinh" từng lướt qua trên giấy.

Tang Diệp bất giác siết chặt tờ giấy trong tay.

Nàng, một kiếm tu kiêm luyện đan sư luôn hướng đến vô tình đạo, lại vì yêu mà hiến thân, còn chết đến không thể sống lại?

Đùa gì vậy?!

Tang Diệp cảm thấy chuyện này thật sự hoang đường.

Nàng mở tờ giấy đã bị nhàu nát ra, định xem tiếp.

Nhưng đúng lúc này, trận pháp ngoài nhà trúc bị chạm vào, một hồi chuông trong trẻo vang lên.

Có người tới.

Tang Diệp dùng linh thức quét qua, phát hiện đó là sư tôn.

Tại sao sư tôn lại tự mình đến đây?

Lần trước người đến tìm nàng, đã là chuyện của nửa năm trước rồi…

Tang Diệp suy nghĩ một lát rồi đứng dậy chỉnh lại y phục.

Nàng có nên nói chuyện này với sư tôn không?

Hình ảnh khuôn mặt nghiêm nghị, đầy nếp nhăn của sư tôn hiện lên trong tâm trí nàng.

Tang Diệp do dự một lát, vẫn là nhét tờ giấy không biết đã mềm mại và phẳng phiu như ban đầu từ lúc nào vào túi trữ vật, vuốt lại mái tóc đuôi ngựa hơi rối rồi bước ra khỏi nhà tre.

Dù chưa rõ lai lịch của tờ "giấy" này, nhưng xét về hiện tại, nó chưa có dấu hiệu nguy hiểm, không nói cho sư tôn cũng chẳng sao.

–––

Tác giả có điều muốn nói: Thử phương pháp viết mới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play