Hoằng Lịch lúc này nào có tâm trạng để thương hoa tiếc ngọc, Lâm Lang còn đang ghen tuông mà chẳng thèm để ý đến hắn, còn Thư Quý nhân thì hắn cũng chưa nghĩ đến chuyện đến thăm lần nữa. Trong lòng hắn đã rối bời phiền muộn, nhưng đồng thời cũng có chút ngọt ngào.
“Cung nào lại làm việc hồ đồ như vậy? Nếu khiến Hoàng Quý phi kinh động, e là cái đầu ngươi cũng khó mà giữ được!”
Hoằng Lịch bực bội liếc nhìn Ngụy Yến Uyển một cái, hừ lạnh một tiếng đầy khó chịu rồi quay đầu ra hiệu cho thái giám bên cạnh kéo nàng ta đi. Hắn không muốn nàng ta đứng đây làm bộ đáng thương, càng không muốn để Lâm Lang hiểu lầm rằng hắn lại dám đùa giỡn cung nữ trước cửa Dực Khôn Cung. Như vậy chẳng phải tự chuốc lấy rắc rối sao?
Ngụy Yến Uyển sắc mặt tái nhợt, cố giãy giụa muốn giải thích nhưng đã bị Tiến Trung bịt miệng rồi kéo đi. Dọc đường đi, nàng chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào, trông thật thảm thương.
Mãi đến khi đến một con đường nhỏ vắng vẻ trong ngự hoa viên, Tiến Trung mới buông nàng ra. Nhìn dáng vẻ nàng ta vẫn còn đang sụt sùi tủi thân, hắn nhếch môi cười nhạt:
“Đừng khóc nữa, Hoàng thượng căn bản không thèm để mắt đến ngươi. Nếu không phải ta nể tình mà giúp, có khi giờ ngươi đã bị đánh một trận rồi cũng nên.”
Nghĩ lại cũng đúng, trước mặt một Hoàng Quý phi đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế, ngay cả Gia Tần cũng trở nên nhạt nhòa, sủng ái chẳng còn. Huống chi Ngụy Yến Uyển chỉ là một mỹ nhân thanh tú, làm sao có thể lọt vào mắt xanh Hoàng thượng được?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT