Lâm Lang không hành xử như Phúc Tấn mong đợi, không hề hùng hổ tranh đấu với Thanh Anh. Ngược lại, nàng sống an nhiên, tĩnh lặng như một người theo Phật giáo, ngày ngày chăm sóc hoa cỏ, nuôi vẹt dưới hành lang, hoặc thêu hương bao cho Hoằng Lịch để rèn luyện tay nghề.
Nhiều năm trôi qua, dù được Hoằng Lịch sủng ái nhất, nhưng bụng của Lâm Lang vẫn không có động tĩnh. Trong khi đó, Phú Sát Lang Hoa, sau thời gian dưỡng sức, lại sinh hạ Tam Cách Cách Cảnh Sắt. Tô Lục Quân, một thiếp thất khác được sủng ái, cũng mang thai và hạ sinh Tam A Ca Vĩnh Chương.
Chỉ là, mẹ đẻ của Đại A Ca Vĩnh Hoàng, Phú Sát Khanh Khách, bệnh tình ngày càng trầm trọng. Theo lời mơ hồ của ngự y, e rằng nàng chỉ còn sống được nửa tháng.
Phú Sát Chử Anh biết mình không còn bao lâu nữa, nằm trên giường bệnh, khóc đến thương tâm, gầy gò nắm chặt tay áo Hoằng Lịch, nước mắt lưng tròng:
“Vương gia, thiếp thân sợ là không qua được. Đời này may mắn được hầu hạ gia, cũng xem như không uổng kiếp này. Chỉ là Vĩnh Hoàng còn nhỏ, xin Vương gia hãy chiếu cố cho con thần thiếp.”
Hoằng Lịch xót xa nắm tay Phú Sát Chử Anh, gật đầu đồng ý. Con người trước lúc ra đi thường nói lời thật lòng, huống chi Vĩnh Hoàng là trưởng tử của hắn, sao hắn lại không xem trọng chứ?
Phú Sát Lang Hoa trong lòng trầm xuống. Để thể hiện mình là người hiền huệ, nàng chủ động thưa với Hoằng Lịch:
“Chử Anh dù sao cũng là tộc tỷ của thiếp. Nay tỷ ấy bệnh tình nguy kịch, e là không thể chăm sóc cho Đại A Ca. Thiếp nguyện ý nhận Vĩnh Hoàng về nuôi dưỡng, xin Vương gia cho phép.”
Hoằng Lịch đương nhiên không từ chối, còn khen ngợi Phúc Tấn hiền lương thục đức.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play